Lãnh-Mạch nổi giận như vậy cũng là chuyện bình thường, dẫu sao đối với bọn họ mà nói thì hình nhân màu đỏ cũng là tạp niệm của quỷ thần, cũng là quả bom hẹn giờ, một khi không cẩn thận sẽ gây họa hủy diệt thế giới.
Nhưng tình hình bây giờ không tiện nói nhiều, tôi vỗ về tâm tình anh ta bằng vài câu ngắn ngủi: “Xin lõi, hình nhân màu đỏ lừa tôi, tình hình cụ thể ra sao đợi bao giờ rời khỏi đây tôi sẽ nói cho anh biết”
Anh ta nhìn tôi chăm chăm, sau đó đứng dậy cầm lấy thạnh kiếm máu bên cạnh chậm rãi bước từng bước một về phía Xương Hạo Thành: “Tôi còn có rất nhiều chuyện cần phải xử lý, có di nguyện gì thì nói luôn đi để còn “lên đường”: “Một tên quỷ sai nhỏ bé mà giọng điệu cũng hống hách quá nhỉ, chết đi!” Xương Hạo Thành hét lớn rồi xông về phía Lãnh Mạch: Người như Lãnh Mạch sở dĩ được xưng tụng là kẻ mạnh là bởi cho dù năng lực đã bị phong ấn hoàn toàn nhưng chỉ cần có một sự trợ giúp rất nhỏ thì vân không một ai có thể đánh lại được.
Chưa đầy một phút sau, Xương Hạo Thành đã bị giải quyết, kiếm máu cảm trên lông ngực của cậu †a, cậu ta trừng lớn mắt với vẻ khó tín, có lẽ cậu †a đang nghĩ một tên quỷ thôi sao, quỷ sai mạnh đến mức không cần sử dụng năng lực của quỷ sai từ bao giờ vậy?
Trước khi chết, Xương Hạo Thành vẫn không nói ra ý nguyện của mình, mà chỉ nói ba chữ: “Vì trẻ em”
Sau đó, cậu ta liền biến thành mảnh vụn biến mất hoàn toàn.
Cuốn theo sự biến mất của cậu ta, những đứa trẻ khác ở trong ảo cảnh cũng lần lượt tan biến.
Tôi nhắm mắt lại: Nguyệt kiếp sau họ sẽ không bị ngược đãi nữa: Lãnh Mạch quay người lại kéo tôi từ dưới đất dậy, mới bị hình nhân màu đỏ xâm chiếm cơ thể nên:hai chân tôi mềm nhũn, cả người đứng không vững, anh ta lắc đầu rồi cõng tôi trên lưng; không cần tôi nói cho anh ta biết kiếm có thể phá bỏ ảo cảnh thì anh ta cũng đã dùng kiếm để phá bỏ nó rồi.
Si Chúng tôi đã quay lại.
Vân là căn phòng bà chủ cho chúng tôi thuê, vẫn là căn phòng ngủ chính, chỉ có một điểm khác biệt đó chính là bức tượng Phật không phát ra ánh sáng đỏ nữa;†rong phòng cũng không còn những đứa trẻ đứng chật ních trong bóng tối nhìn tôi.
Dấu tay trên gót chân tôi cũng đã biến mất, trước đo ở trong ảo cảnh nên không thấy đau, bây giờ trận pháp đã bị phá giải nên cũng không còn đau nữa.
“Lãnh Mạch, tại sao anh lại xông vào ảo cảnh, ngộ nhỡ không chạy ra được thì..” Khi được đặt xuống giường, tôi hỏi anh ta.
Anh ta lườm tôi: “Em tưởng ai cũng làm một chuyện gì đó mà không cân nghĩ đến hậu quả, không thèm động não như em à?”
Tôi bị quát đến mức tủi thân, bíu môi nói: “Có phải tôi chủ động để hình nhân màu đỏ kiểm soát tôi đâu, khi ấy tình huống cấp bách, để bảo vệ tính mạng tôi đành phải tin tưởng cô ta, cô ta cũng bảo vệ tôi thật này, chỉ có điều cách của cô ta hơi nguy hiểm tí thôi”
Lãnh Mạch không nói thêm gì, anh ta cứ thế nhìn tôi chằm chằm, tôi ấm ức chết đi được, nên cũng không thèm nhìn anh ta, cuối cùng, anh ta đành thỏa hiệp trước, thở dài nói: “Thôi được rồi, vừa nãy tôi nặng lời quá, trước khi xông vào ảo cảnh tôi đã sai quỷ sai dưới tầng chuẩn bị phá trận pháp xong rồi, quỷ sai cũng đã gọi người tới giúp đỡ, sau khi trận pháp bị phá tôi mới vào ảo cảnh; ngay cả khi không có cây kiếm kia của em tôi cũng vẫn có thể rời khỏi ảo cảnh được, nhìn này”
Anh ta chỉ về phía bức tượng Phật, tôi nhìn qua đó, trên thân tượng Quan Âm đã không còn quỷ khí và ánh sáng màu đỏ nữa, tất cả đều khôi phục lại trạng thái bình thường.
Đúng lúc ấy có người xông vào từ bên ngoài, đó là hai quỷ sai nam, họ vừa vào liền hỏi: “Lãnh Mạch đại nhân có sao không ạ? Chúng tôi đã phá được trận pháp rồi ạ!”
“Không sao, xử lý xong cả rồi,hai người đi dọn dẹp đi” Lãnh Mạch thờ ơ nói.
Hai quỷ sai đưa mắt nhìn nhaư rồi lui khỏi phòng.
Thì ra Lãnh Mạch đã chuẩn bị trước, tôi lo lắng vô ích rồi, lè lè lưỡi, cũng chẳng dám bơ anh ta nữa, trái lại còn khen anh ta: “Lãnh Mạch đại nhân vẫn là người giỏi nhất”
“Em đang nói lời thừa thãi” Lãnh Mạch khinh thường lời khen ngợi, nhưng lại bắt đầu được đà lấn tới, chống tay đè hai bên giường: “Tôi-giỏi thế cơ mà, có phải em nên thưởng cho tôi một tí không?”
Tôi tránh né.hơi thở nóng rực của anh ta, để đề phòng chuyện phát triển theo chiều hướng nóng bỏng hơn, tôi vội vàng đánh trống lảng: “Thanh kiếm kia đâu?”
“Biến mất rồi, đó là tà thuật, sẽ gây ảnh hưởng lớn tới sức khỏe của em” Nhắc tới chuyện này, Lãnh Mạch liên đanh mặt lại: “Lần sau đừng để tôi nhìn thấy em dùng tà thuật này một lần nữa, nếu không tôi sẽ chém đứt hai tay của em”
Anh ta không hề nói đùa, dựa theo tính cách của Lãnh Mạch, nói không chừng anh †a sẽ chặt đứt hai tay tôi mất, đáng sợ quá!
Tôi không dám nói chuyện nữa, cúi thấp đầu xuống như cô vợ nhỏ sợ sệt!
Lãnh Mạch võ bốp đầu tôi: “Nhóc con, lại bắt đầu giả vờ đáng thương với tôi rồi, thôi được rồi, kể chuyện hình nhân màu đỏ hôm nay xem nào”
Đây là chuyện chính, tôi ngồi ngay ngắn lại đem hết chuyện của hình nhân màu đỏ kể cho Lãnh Mạch nghe, trong đó có nhắc tới một câu nói của hình nhân màu đỏ: “Hình nhân màu đỏ nói cô ta bị bố mẹ tôi phong ấn trong cơ thể tôi, nhưng chẳng phải mọi người nói cô ta là năng lực mà Hiểu Mai đưa cho tôi sao? Điều này khiến tôi cảm thấy rất nghi hoặc”
Lãnh Mạch ngồi bên giường tôi trâm tư vài giây, nói: “Mắt của em có thể biến thành màu đỏ, vả lại trên mặt cũng xuất hiện ký tự, đó đều là tượng trưng của chấp niệm quỷ thần. Nhưng em quên mất lúc đầu bọn tôi đã nói thế nào sao?”
Lúc đầu bọn họ nói thế nào cơ?
Tôi ngâm nghĩ kỹ lại… “À! Nhớ ra rồi!
Lúc đầu mọi người nói trong sách tiên tri cổ ghi chép rằng chấp niệm của quỷ thần có haïi.mặt biến thành màu đỏ, vả lại sẽ không xuất hiện thứ như hình nhân màu đỏ, lại còn lấy xương sống làm vũ khí, vậy nên mọi người cũng không biết rõ rốt cuộc chấp niệm quỷ thân có ở trong cơ thể tôi hay không”
“Đúng” Lãnh Mạch gật đầu, rồi lại bình tĩnh phân tích tiếp: “Khi ấy tôi cũng đã đoán ra vài điều, nhưng không có chứng cứ, hôm nay hình nhân màu đó nói với em như vậy càng khẳng định thêm suy đoán của tôi là đúng”
“Suy đoán? Suy đoán gì?”
Anh ta nhìn tôi, ánh mắt trãm hẳn xuống: “Trong cơ thể em đã có thứ gì đó bị phong ấn từ rất lâu vê trước”
Trong cơ thể tôi… có thứ gì đó đã bị phong ấn từ rất lâu vê trước?
Là ai phong ấn?
Người hình nhân màu đó nhắc tới là bố mẹ… của tôi ư?
“Như vậy có thể giải thích được tại sao máu của em nhỏ xuống đất lại biến thành lỗ thủng, lại còn có thể tọa ra tà vật như thanh kiếm máu kia”
Đầu óc tôi rối loạn: “Nhưng lúc nhỏ hình như tôi không khác gì người bình thường mà, tôi cũng từng bị thương, những máu cũng rất bình thường; sao lại..”
“Có lẽ lần lệ quỷ Hiểu Mai nhập vào cơ thể em đã vô tình kích hoạt công tắc gì đó”
Lãnh Mạch nói.
Rất nhiều nghỉ vấn bủa vây trong đâu tôi, tôi không lý giải được, tôi không nghĩ thông được.
Tôi và Lãnh Mạch đều trở nên im lặng, ai cũng nghĩ chuyện của riêng mình.
Một lúc sau, tôi gọi anh ta: “Lãnh Mạch”
Anh ta nhìn tôi.
“Bao giờ cứu được Lão Quỷ ra khỏi núi Chu Phong, anh và Lão Quỷ về nhà với tôi một chuyến nhé” Tôi cũng nhìn anh ta, lòng thầm hạ quyết tâm: “Tôi không muốn cứ bị động như vậy nữa, tôi muốn tìm ra thân thế của mình”
Anh ta trầm mặc, tôi không biết anh ta đang nghĩ gì.
“Được” Anh ta nói.
Tôi nở một nụ cười xinh đẹp với Lãnh Mạch, rồi định nhổm-người dậy: “Thôi được rồi, những chuyện này nghĩ thêm nữa cũng vô dụng thôi, đi cứu Lão Quỷ trước đãt”
“Với thể lực của em bây giờ á? Nằm một lát rồi tính tiếp” Anh ta lại ấn tôi xuống: “Tôi còn có chuyện phải xử lý”