Chồng Ma Của Em

Chương 258: Bẫy






“Xong rồi!” Nương theo giọng nói của hình nhân màu đỏ, xung quanh cơ thể tôi tỏa ra quâng Sáng màu đỏ, làn sóng âm màu đỏ đẩy hết những đứa trẻ vây xung quanh ra sau, không ít đứa bé hồn bay phách tán ngay lập tức, nhưng cũng vẫn còn đứa ở lại, sau khi làn sóng âm biến mất, chúng lại chậm rãi bò dậy.

Xương Hạo Thành không hề hãấn gì.

“Sao lại..” Tôi hơi ngạc nhiên: “Chẳng nhẽ những đứa bé đó đều là lệ quỷ sai?”

“Đa số” Hình nhân màu đỏ nói: “Chúng từng giết người, từng uống máu người, trên tay nhuốm máu, cộng thêm chuyện chúng đang ở trong trận pháp, nên mạnh hơn lệ quỷ bình thường, thậm chí còn mạnh hơn cả oán niệm của Hiểu Mai, cô phải chuẩn bị trước tâm lý đấy”

Mẹ ơi, tôi phải chuẩn bị tâm lý thế nào?!

Trước mắt tôi chí ít cũng có hơn trăm con ma nhỏ oán niệm nặng nề! Hơn trăm con… lệ quỷ!

“Chị không phải con.người bình thường!” Xương Hạo Thành đã phát giác ra mọi chuyện, cậu ta quát lớn: “Đồ lừa đảo!

Chắc chăn chị và tên quỷ sai kia từng lên giường với nhau!”


Bây giờ tôi không muốn đôi cơ với cậu ta chuyện ấy, tôi thâm gọi hình nhân màu đỏ trong lòng: “Cô tốt xấu gì cũng phải nói cho tôi biết cách đánh chứ!”

“Nghe kỹ đây” Tình huống nguy cấp, hình nhân màu đỏ cũng đứng đắn hơn lúc đầu: “Máu của cô có thể biến thành bất kỳ thứ nào cô muốn, nhỏ máu xuống đấy, nghĩ về hình dáng một thanh kiếm”

Máu của tôi có thể biến thành bất kỳ thứ nào tôi muốn ư?

Từ trước tới nay tôi chỉ biết máu của tôi chạm vào chỗ nào thì chỗ đó đều bị xuyên thủng, lúc trước khi ở thôn Nhân Hòa, máu của tôi từng nhỏ vào lưỡi kiếm băng của Lãnh Mạch, khiến lưỡi kiếm băng trở nên sắc bén, sau này tôi từng hỏi Lãnh Mạch, nhưng anh ta không nói gì, tôi cũng không hỏi thêm gì nữa.

Mãi đến bây giờ tôi mới biết máu của mình còn có tác dụng khác nhờ hình nhân màu đỏ.

“Đi chết đi!” Xương Hạo Thành quát lớn, luồng gió đen trong tay phả vào người tôi, Tôi và hình nhân mầu đỏ hoàn toàn không kịp nói chuyện với nhau, cô ta mượn miệng tôi quát lớn: “Phái!”

Làn sóng âm màu đỏ lại töara từ cơ thể tôi một lần nữa, nó đâm thẳng vào luồng gió đen kia, một cú nổ mãnh liệt lan tỏa trên không trung, rồi vụt tắt.

“Cô bị ngu à! Ngay cả sóng âm cũng không biết cách khống chế! Cô suýt biến thành bột phấn rồi đấy cô có biết không hả!” Hình nhân màu đỏ tức tối quát tháo trong cơ thể tôi.

Rõ ràng tôi không biết khống chế sóng âm thế nào mà…

“Sau này chỉ cần tập trung tỉnh thần, hét lớn chữ “phá” thì sẽ khống chế được sóng âm, hiểu chưa?”

Hình nhân màu đỏ nói cho tôi biết cách khống chế sóng âm nên đương nhiên tôi rất vui rồi, liền vội vàng sung sướng gật gật đầu.

“Còn ngây ra đó làm gì, mau cởi băng gạc trên tay trái cô ra đi, nhỏ máu xuống đất, tưởng tượng ra vũ khí mà cô muốn đi!”

Cô ta lại quát tôi.

Xương Hạo Thành đã ra lệnh cho mấy trăm con quỷ xung quanh tấn công tôi, tôi chỉ có thể làm theo cách của hình nhân màu đỏ, tháo băng gạc trên cánh tay trái xuống, vết thương bị Miêu Quái cào lúc trước vừa mới lành lại, vì mạng sống, tôi nhắm mắt cắt rách vết thương.

Đau quá!

Nước mắt tôi tuôn ra ào ào, máu trên cánh tay nhỏ từng giọt từng giọt xuống đất, ma nhỏ cách tôi ngày càng gần, tôi nhắm mắt lại theø chỉ dân của hình nhân màu đỏ.


Tôi không biết thứ vũ khí gì mới là tốt nhất, nhưng khi nhắm mắt lại, trong đầu tôi liền xuất hiện một bức tranh, dường như là tranh quỷ, từng nét bút:sượt qua, mỗi một đường nét đều tỉ mỉ hiện rõ trong đầu rồi, sau khi vẽ xong, tôi mở mắt ra, nhìn thấy cảnh tượng thần kỳ tới mức khiến người ta kinh sợ.

Máu nhỏ xuống đấy tụ thành một hồ máu, có vài ký tự màu đỏ nhìn không hiểu nó là gì đang trôi dạt trên không trung, máu dưới đất như vật thể sống, nó cứ thể bay lên.

Máu tụ trong không trung sung sướng nhảy nhót, rồi dần dần, vẽ thành một bức tranh có quy luật trong không trung…

Thân kiếm màu đỏ, lưỡi kiếm màu đỏ, một thanh kiếm lớn màu đỏ dần dân hình thành…

Máu tụ thành kiếm, đây là cây kiếm tôi vẽ ra trong đầu, nhìn đi nhìn lại, tôi đột nhiên nhớ ra hình như mình đã từng nhìn thấy thanh kiếm này!

Đó chẳng phải là cây thần kiếm ở trong mộ cổ mà Lãnh Mạch; Dạ Minh và Tống Tử Thanh tranh nhau cướp lấy sao!

Đùng một tiếng, thanh kiếm hình thành, nó tỏa ra luông Sáng màu đỏ chói mắt, xung quanh cây kiếm có những ký tự kỳ dị, nó căm trước mặt tôi, thân kiếm khẽ động đậy tựa như đang mời gọi.

“Cầm lấy kiếm!” Hình nhân màu đỏ lớn tiếng nói với tôi.

Đám ma nhỏ cầm dao đã xông tới trước mặt tôi, lưỡi dao của chúng đang chuẩn bị đâm vào bụng tôi.

Cùng lúc đó, tôi năm chặt lấy cán thanh kiếm đỏ.

Khi cầm kiếm, đầu tôi xuất hiện vô số cảnh tượng như thể đang thả đèn, nhưng những cảnh tượng đó đều rất mơ hồ, tôi căn bản không thể nhìn rõ được.

Đợi đến khi tôi hoàn hồn trở lại thì thanh kiếm tôi năm trong tay phải đang chắn trước mặt tôi, những đứa trẻ cầm dao ngã rạp xuống đất kêu than inh ỏi, cơ thể của chúng đang dần đần tan biến.

“Rốt cuộc chị là ai?” Cuối cùng Xương Hạo Thành cũng thay đổi sắc mặt: “Sao chị lại biết dùng tà thuật nghịch thiên này, chẳng nhẽ chị không biết là nếu dùng loại tà thuật này thì sẽ bị ma nhập hoặc rút ngắn tuổi thọ sao?!”

Tôi không biết nó sẽ rút ngắn tuổi thọ, tôi chỉ biết rằng đầu tôi bây giờ đang rất đau, đau đến mức như muốn nổ tung vậy, cơ thể giống như sắp mất kiểm soát, hình nhân màu đỏ đột nhiên cất giọng cười lớn trong cơ thể tôi, cuối cùng tôi cũng ý thức được có điểm nào đó không đúng.

“Chết tiệt! Hình nhân màu đỏ, cô lừa tôi!” Cơ thể của tôi đang vượt khỏi tâm kiểm soát của tôi, chân tôi mềm nhũn, cầm kiếm nửa quỳ xuống đất.


Hình nhân màu đỏ vẫn cười như vậy: “Ha ha ha, tôi lừa cô thì sao?”

Tôi còn đang thắc mắc tại sao bỗng dưng hình nhân màu đỏ lại thay tính đổi nết quan tâm đến sự sống chết của tôi như thết Sao đột nhiên lại dạy tôi cách sử dụng năng lực của mình! Để đối phó với Xương Hạo Thành, tôi đã bỏ lỡ mất sự khác thường của hình nhân màu đỏ!

Chuyện máu nhỏ xuống đất, đất biến thành cây kiếm có ký tự vốn dĩ đã cực kỳ quái dị, nó không hề giống pháp thuật chính phái nào hết!

“Đúng, tôi lừa cô” Cô ta nói trong cơ thể tôi: “Cơ thể này vốn dĩ chính là của tôi, lúc đầu khi người nhà cô phong n tôi trong cơ thể cô thì phải nghĩ tới kết cục ngày hôm nay, chỉ dựa vào cô mà cũng đòi kiểm soát tôi ư? Đúng là nực cười!”

Người nhà của tôi? Người nhà của tôi chẳng phải chỉ có Đồng Khôn và Lý Viên thôi sao? Bố mẹ đẻ của tôi đều không tin trên đời này cóTma, sao bọn họ có thể phong ấn hình nhân màu đỏ trong cơ thể tôi được?

Chẳng nhẽ… ý của hình nhân màu đỏ là… người nhà của tôi thực ra không phải Đồng Khôn và Lý Viên?!

“ÁI” Suy nghĩ khiến đầu tôi càng thêm đau đớn, tôi không kìm được liền ngửa cổ lên thét gào.

“Đừng giấy dụa nữa, giao cơ thể ra đây, tôi thay cô giết đám ma quỷ này, thấy thế nào?” Hình nhân màu đỏ dụ dõ tôi.

Có lẽ Xương Hạo Thành cũng đã nhận ra sự khác thường của tôi, xung quanh cơ thể lại nổi lên luông gió đen một lần nữa, lưỡng gió đen lần này còn lớn mạnh hơn bất kỳ lần nào trước đó ập về phía tôi.

Mắt trái của tôi đột nhiên đau đớn kịch liệt.

Hỏng rồi!