Lãnh Mạch không nói gì mà chỉ đưa tay nhìn đồng hồ.
11 giờ 45 phút, con phố lớn đã chẳng còn bóng người, ánh đèn đường đã tắt, thành phố chìm vào giấc ngủ say, Lãnh Mạch nói: “Đi thôi”
Tôi không biết rốt cuộc mình phải đi xem cái gì, nhưng vẫn cứ đi theo Lãnh Mạch, đi vào một con ngõ nhỏ tối mịt không nhìn thấy năm đầu ngón tay.
Bên tai vang lên tiếng xào xạc như thể có giọng ai đó đang nói chuyện, như thể đang có thứ gì đó nhẹ nhàng sượt qua má tôi, tôi run lẩy bẩy rụt cổ vào.
“Đừng sợ” Lãnh Mạch trêu tôi: “Nếu sợ thật thì tôi có thể miễn cưỡng cho em mượn lồng ngực này, không sợ em vô lễ với tôi”
Tôi đỏ mặt: “Ai thèm sợi Ai thèm vô lễ với anh!”
Anh ta thấp giọng cười thành tiếng.
Gió đêm thổi tới từng trận, bên tai tựa như đang có hàng ngàn hàng vạn linh hồn.
Thì ra con ngõ này có thể xuyên tới một nơi khác, sau khi đi xuyên qua con ngõ, tôi bị cảnh tượng trước mắt làm cho ngây dại.
Con ngõ thẳng tắp không nhìn thấy ngõ cụt, một quân đoàn đông đúc đang chậm rãi lê bước về phía trước, đầu kê đầu, chân kề chân, bàn chân không chạm đất, ánh đèn đường yếu ớt cũng không thể soi bóng được bọn họ.
Sự xuất hiện của tôi và Lãnh Mạch đã làm kinh động tới quân đoàn hùng tráng kia, tên thủ lĩnh mặc đồ đỏ đi hàng đầu quay đầu lại nhìn, trong bộ đồ màu đỏ là một u linh* với thân thể trong suốt, chỉ có một đôi mắt màu xanh, nó đang nhìn về phía tôi và Lãnh Mạch.
*U linh: hồn ma lang thang lưu lạc chốn nhân gian, không tới địa phủ làm quỷ.
Sau đó, nó lại quay đầu đi như chưa có chuyện gì, rồi nâng cây sáo trong tay lên thổi, cây sáo ấy… được làm từ xương.
Tiếng sênh* cuốn theo tiếng sáo du dương cất lên, Trăm hồn dẫn kẻ lạc đường tây tiến; Người lạc bước vội vàng rời đi, một khi bất cẩn là lầm đường lạc lối; Nghe thanh âm mộc linh cận kề cái chết; Nguyền rủa những người đốt rừng mãi mãi bị lưu đày chốn địa ngục; Ngọn lửa không hay cháy bùng lên giữa biển cả mênh mông; Thổi vi vu cây sáo được chế từ xương người bạc mệnh; Trong tiếng sênh tiếng hát của trăm hồn; Cuốn theo nó, đêm chưa tận; Trăm hồn đều tan vào hư vô.
“Trăm hồn?!” Tôi thấp giọng hô lên, cảnh tượng này tôi chỉ mới thấy trong phim hoạt hình, chứ chưa từng đích thân trải nghiệm… Cảm giác chấn động và choáng ngợp trong người không thể nào dùng ngôn từ để miêu tả.
“Sở dĩ Phong Đô được gọi là thành phố ma quỷ là bởi đây là nơi cách địa phủ ma giới gần nhất.” Lãnh Mạch điềm tĩnh nói: “Ở đây, người và ma chung sống hỗn tạp, ban ngày dòng người đông đúc, đến 12 giờ đêm, trăm hồn sẽ đi lại ngợp trời. Đây là phong cảnh đặc biệt chỉ thuộc về Phong Đô”
Đúng là một phong cảnh đặc biệt.
Trăm hồn đi theo tiếng sáo của tên thủ lĩnh là con u linh mắt xanh mặc đồ đỏ, chúng như xếp hàng thẳng tắp như thể đang trình diễn trong lễ hội nào đó, mang theo gương mặt dữ tợn đi trên đường lớn, có con trông như đang đập vỡ ấm trà, bát đĩa, xoong chậu, đủ các loại yêu ma quỷ quái, chúng kết thành đoàn du hành trên phố lớn trong đêm.
Cả trăm con ma đều cúi đầu, miệng con nào cũng phát ra tiếng “u u”, tạo nên tiếng khóc trầm thấp của ngã quỷ, vừa như khóc, vừa như oán than, nỗi bi thương vì không thể tiếp tục cuộc sống trần thế, không thể lưu luyến những thứ đẹp đế của nhân gian, người nghe thấy tiếng khóc sẽ đều không kìm được mà trầm luân vào đó.
Thế gian này chỉ biết làm người là khó, chứ không hề nghe thấy tiếng khóc của trăm hàn ngàn ma.
“Thủ lĩnh tên là Quỷ Sát, thành phố này không có chuyện gì mà bà ấy không biết, bất kỳ bí mật nào cũng không thể giấu được bà ấy, chúng ta đi hỏi bà ấy thôi”
Lãnh Mạch mở lời, giọng nói của anh ta kéo tôi trở lại từ trong cơn hoảng hốt: “Đừng ngây ngốc nữa, đừng bị chúng lây nhiễm, nếu không em sẽ biến thành một trong số chúng đấy.”
Tôi giật nảy mình, vội vàng võ võ mặt để làm mình tỉnh táo: “Sao anh không nói sớm! Suýt nữa tôi cũng khóc theo chúng rồi đấy!”
Lãnh Mạch vò đầu tôi: “Dùng thêm một bùa ẩn thân nữa đi, em là người sống bình thường, không được để ma nhìn thấy”
Sau khi ẩn thân xong, Lãnh Mạch đưa tôi bước vào quân đoàn trăm ma ngàn quỷ.
Lãnh Mạch vẫn là quỷ sai, nhưng dường như bọn chúng không hề sợ Lãnh Mạch, mà chỉ nhường đường cho anh ta, anh ta năm tay tôi lách len lỏi tới hàng đầu.
Khi đi qua một con ma giống như một cái cây cao nhất trong đoàn, Lãnh Mạch nói: “Đây là mộc linh, hay còn gọi là thụ linh, nó là hôn ma của yêu tinh cây (Thụ Tinh), bê ngoài trông nó không khác gì những cây đại thụ bình thường, nhưng nếu làm đổ hoặc làm nó bị sứt mẻ, thì cả gia đình người đó sẽ gặp phải tai họa cực lớn”
“Vậy còn hai con này?” Tôi chỉ vào hai con ma mang thân thể như những đứa trẻ song sinh đang nhảy tưng tưng dưới chân yêu tỉnh cây, hỏi.
“Con này là Sơn Đồng, hay còn gọi là yêu núi, nó sống ẩn dật trong những rừng cây lâu đời trên núi. Con kia là Hà Đồng, Hà Đồng lên núi liền biến thành Sơn Đồng, sơn núi xuống nước liền biến thành hà đông, người ngăn chặn Hà Đồng biến thành Sơn Đồng, hoặc Sơn Đồng biến thành Hà Đồng sẽ gặp phải tai họa lớn, mắc bệnh nặng, cuối cùng chết vì không thể cứu chữa”
Còn có một con quái vật nữa trông như bùn đất, trên đường đi, Lãnh Mạch nói yêu quái bùn đất kia được gọi là Cấu Thường, tới nửa đêm nó sẽ bò vào nhà vệ sinh của con người, chuyên liếm cặn bẩn sau khi con người tắm xong, nhà tăm bị nó liếm sẽ không sạch hơn, mà sẽ chỉ càng bẩn hơn.
Biến thái quá đi mất.
Có một con u linh giống như một hòn lửa bay bên cạnh đột nhiên áp sát tôi, Lãnh Mạch vội vàng kéo tôi vào lòng mình, rồi võ vỗ vai tôi: “Con này gọi là Bất Tri Hỏa, một hiện tượng ảo ảnh thường xuyên xảy ra trên biển, mặt biển tựa như đang bốc cháy dữ dội, người ta thường nói đó là sự nổi giận của biển cả, người động phải hòn lửa này sẽ nhanh chóng bị thiêu đốt.”
Tôi vội vàng phủi phủi vai mình.
Phía trước có bóng hình một người phụ nữ tóc dài, trông nó có vẻ là người bình thường nhất trong số những hồn ma ở đây, nhưng khi tôi và Lãnh Mạch đi qua vai nó, nó quay đầu lại nhìn chúng tôi, Lãnh Mạch đưa tay che mắt tôi, nhưng tôi vẫn nhìn thấy.
Mẹ ơi! Đây là con người sao?! Tuy nó mang ngũ quan của quan người, nhưng lại xấu đến mức người hay thần quỷ đều phải phẫn nộ, xấu đến mức tôi không thể dừng ngôn từ nào để hình dung người phụ nữ này!
Dạ dày đột nhiên nóng bừng, tôi oẹ một tiếng nôn thốc nôn tháo, lại còn nôn ra máu nữa.
Chuyện gì vậy?
Tôi vẫn đang tiếp tục nôn, không thể dừng lại được, và trong bãi nôn ấy vẫn lẫn cả máu.
Lãnh Mạch căn rách đầu ngón tay mình rồi bóp mặt tôi, nhỏ máu vào khoang mũi tôi, tôi bị sặc, anh ta lại bóp chặt lấy cánh mũi của tôi, bảo tôi tạm thời không được thở, tôi khóc hu hu thành tiếng, mãi đến khi tôi không nôn ra máu nữa, Lãnh Mạch mới buông tôi ra.
Tôi hít thở hổn hển: “Đây… rốt cuộc là…”
“Con này được gọi là Cao Nữ, rất xấu, lúc sinh thời không thể lấy chồng được, sau khi chết biến thành oán niệm, những người nhìn thấy nó sẽ đều nôn ra máu, nôn đến bao giờ không còn máu nữa thì thôi.”
Tôi nuốt nước miếng một cách khó khăn, rồi rúc rúc đầu vào lòng Lãnh Mạch.
Tạo hình của mấy con ma này đáng sợ quá đi mất, con nào cũng có thể mang tới tai họa cho con người, chúng tôi đi thẳng vẫn đang đi phía trước, không dám tưởng tượng nếu đi từ cuối dãy hồn ma lên thì có thể sống sót tới lúc gặp được thủ lịch áo đỏ hay không.
Cuối cùng cũng xuyên qua được đám ma quỷ, khi gặp được thủ lĩnh, Lãnh Mạch lên tiếng gọi nó: “Quỷ Sát”