Minh hôn Vì người tình nguyện hồn bay phách tán, ngay cả đầu thai cũng không cần là Tiêu Câm Tâm.
Vì ký ức mà Tiêu Cầm Tâm đưa tôi đi chứng kiến.
Sao tôi có thể không “giúp” Tiêu Cường được chứ?
“Chú ơi, cháu muốn trang điểm thêm một chút, chú có thể ra ngoài đợi cháu một lát được không ạ?” Tôi nhìn Tiêu Cường, nói.
Tiêu Cường suy nghĩ một lúc rồi gật đầu: “Ừ, vậy cháu nhanh lên nhé, đoàn rước dâu đang ở dưới tầng rồi đấy”
Sau đó, ông ta bước vào ôm lấy Tiêu Tiểu Nguyệt rồi đi ra ngoài, đóng chặt cửa lại cho tôi.
Tôi ngồi trước bàn trang điểm chải mái tóc dài có chút rối bời.
Túy Hoa đứng phía sau tôi, nói: “Đồng Đồng, tại sao em lại đồng ý sẽ giúp lệ quỷ làm cô dâu vậy, em cũng biết Minh hôn…”
“Em biết” Tôi ngắt lời cô ấy, tất nhiên tôi biết ý nghĩa của Minh hôn là gì.
Minh hôn không phải trò đùa, một khi tổ chức Minh hôn, người sống sẽ có quan hệ với người chết, rất nhiều người đều tưởng Minh hôn chỉ là một loại nghi thức, vậy nên mới để nam nữ hai bên tiến hành Minh hôn thay, nhưng có một điều bọn họ không biết, một khi tiến hành Minh hôn, nếu có người phản bội, thì người đó sẽ bị người chết nguyền rủa, sẽ bị gặp vận xui, hay thậm chí là sẽ chết.
Sao tôi có thể tiến hành Minh hôn được chứ?
“Chẳng phải ngay cả khi Tiêu Cầm Tâm chết rồi, Tiêu Cường vấn muốn kiếm thêm một khoản tiền sao? Vậy em giúp ông ta kiếm được khoản tiền này là được rồi” Tôi cầm lấy bút kẻ lên vẽ lông mày, người trong gường dần dân trở nên sắc nét hơn, tôi hiếm khi trang điểm, nên có vài chỗ không biết làm: “Chị Tuý Hoa, chị có thể giúp em một tay không?”
Tuy Túy Hoa có chút hoài nghi, nhưng cô ấy vần tới giúp tôi.
“Đồng Đồng, chắc em đã nhìn thấy ký ức của lệ quỷ rồi nhỉ” Cẩu Đản hỏi thẳng.
Tôi gật gật đầu, kể lại ký ức mà Tiêu Câm Tâm dân tôi đi xem cho hai người họ nghe một cách ngắn gọn.
“Biến thái!” Túy Hoa hét lớn: “Chị thấy Tiêu Cường kia cũng tử tế lắm mà, sao lòng dạ lại…”
Lòng dạ con người là như thế nào?
Trên thế giới này, lòng dạ con người chính là thứ nguy hiểm nhất, ác độc nhất.
“Em định làm gì?” Cẩu Đản hỏi tôi.
“Nghe nói người chết bên đối phương là một cậu ấm của một ông chủ giàu có nào đó, anh chị đoán thử xem, nếu em phá hỏng cuộc Minh hôn này, vậy thì cậu ấm kia có tới tìm em báo thù không?”
Cẩu Đản ngẫm nghĩ một lúc rồi nói: “Em định châm lửa trong buổi Minh hôn sao?”
Tôi không nói gì, nhưng gương mặt của tôi trong chiếc gương lại hơi cong khóe môi lên.
Nghi thức Minh hôn cực kỳ trang trọng, mồi một chỉ tiết đều bắt buộc phải cẩn thận từng ly từng tí, nhất định không được đốt lửa, đặc biệt là đốt xác, đây là điều tối ky nhất!
Quỷ rất sợ lửa, nếu một trong hai người tiến hành Minh hôn bị bắt lửa, thì ở một mức độ nào đó, hành động này sẽ có nghĩa răng người còn lại coi thường đối phương, khinh bỉ đối phương, chán ghét đối phương, nếu xác bị đốt, đó sẽ là sự không tôn trọng đối phương ở mức cao nhất, điều này khiến linh hồn đã chết nổi giận, từ đó kéo theo tai ương tới.
Đây là cách nói mê tín trong dân gian, đa số mọi người đều coi nó như một quy chuẩn, quy tắc, nhưng thực ra việc đốt lửa diễn ra rất thường xuyên, bởi vì dâu sao trong buổi Minh hôn cũng phải đốt nhang cho người chết.
Nhưng, quy tắc này lại là sự thật, nó không những kéo theo tai ương tới, mà còn bị ma quỷ cưỡng hiếp nữa.
“Tiêu Cường và Tiêu Tiểu Nguyệt đúng là quá ác!” Túy Hoa phần nộ quát: “Nếu em làm hỏng buổi Minh hôn, vậy thì hồn ma của bên kia sẽ cưỡng bức Tiêu Tiểu Nguyệt, bởi vì em là người thay thế cho cô ta, vả lại đây là chuyện của con người, ngay cả quỷ sai cũng không quản được, nói không chừng Tiêu Tiểu Nguyệt sẽ chết”
Tiêu Tiểu Nguyệt ấy à…
Cô ta đã giết Tiêu Câm Tâm, vậy mà đến giờ vần có thể ung dung tự tại như vậy, chắc chăn là do bố cô ta – Tiêu Cường bao che, bọn họ lét lút thu dọn hiện trường xảy ra án mạng, rồi tìm đại một cái cớ để lấp liếm, cho dù bọn họ nói Tiêu Cầm Tâm chết vì bệnh cũng chẳng có ai quan tâm, ai lại đi quan tâm một kẻ điên cơ chứ?
“À, anh Cẩu Đản này, em cần anh giúp đỡ”
Tôi quay đầu lại, nói: “Anh có thể tìm thêm vài cái xác người hoặc động vật nào đó đặt vào trong quan tài của tên công tử nhà giàu kia không?”
“Đồng Đồng, em làm vậy hơi ác đấy!” Túy Hoa chớp chớp mắt.
Tôi chỉ nhìn chăm chăm vào Cẩu Đản.
Cẩu Đản trầm mặc một lúc rồi lập tức gật đầu, sau đó quay người rời đi.
Tìm xác đặt vào trong quan tài không hề vi phạm quy định của ma giới, càng không vi phạm quy tắc chuẩn mực của quỷ sai.
Chẳng phải Tiêu Tiểu Nguyệt muốn gả thay sao, vậy thì để cô ta gả cho một đám người với súc vật là được.
Túy Hoa thở dài: “Không làm chuyện thẹn với lòng thì làm gì gặp phải ma quỷ. Lòng dạ con người còn đáng sợ hơn cả ma quỷ nữa”
Đúng, lòng dạ con người đúng là đáng sợ hơn cả ma quỷ.
Tôi đứng dậy, vạt váy cưới màu đỏ chói rủ xuống sàn, bông nhiên, tôi đột nhiên cảm thấy dường như chiếc váy này được làm riêng cho tôi vậy.
“Đồng Đồng, trông em như thế này xinh thật đấy” Túy Hoa khen không ngớt lời.
Xinh?
Gương mặt tràn đầy phân nộ trong gương nào có xinh đẹp chứ?
Tôi khẽ nâng tà xáy lên, chậm rãi bước ra khỏi phòng.
“Vậy Đường Tuyết phải làm sao đây?” Túy Hảo đi theo tôi ra ngoài, cô ấy hỏi.
Đường Tuyết…
“Cô ấy là người vô tội, chị Túy Hoa, chị giúp em đưa cô ấy rời khỏi đây nhé”
Chẳng mấy chốc, nơi này sẽ chẳng còn bình yên nữa rồi.
“Ừ” Túy Hoa quay người bước vào phòng.
Tôi xuống tầng trước.
Tiêu Cường đang đứng dưới tầng chuẩn bị, Tiêu Tiểu Nguyệt đã tỉnh, cô ta ngồi trên chiếc ghế đẩu dưới cầu thang xoa xoa cổ, khi thấy tôi xuất hiện với bộ dạng này, cô ta lập tức nhảy dựng lên: “Đồng Đồng! Sao cô lại mặc quần áo của tôi?! Đã xảy ra chuyện gì vậy?”
“Đường Tuyết tới tìm tôi, cô ấy nói cô hôn mê, mà bố cô lại bị đối phương giục, nên bảo tôi mặc nó để giúp cô” Tôi điềm tĩnh trả lời.
“Vậy sao?” Cô ta không tin lắm: “Bố tôi nói với cô chuyện Minh hôn rồi à?”
Tôi hơi gật gật đầu, không muốn nói nhiều thêm với cô ta.
Đúng lúc ấy, Tiêu Cường cũng đang gọi Tiêu Tiểu Nguyệt: “Nguyệt Nhi, con tới đây giúp bố xếp đồ nào”
Minh hôn cũng cần quà cưới, gia đình giàu có kia đưa cho nhà Tiêu Tiểu Nguyệt thước sa-tanh, lì xì đỏ, trang sức vàng bạc; ngoài ra, hơn phân nửa là quần áo làm bằng giấy và các loại trang sức khác như hoa tai, vòng cổ, nhân và kẹp tóc, những thứ này đều dùng để đốt.
Khu vực chính giữa sảnh tầng một bày một chiếc bàn thấp, bên trên đặt một bức ảnh của gã công tử nhà giàu đã chết, phía trước là đĩa táo, bánh hỉ rồng phượng và một bông hồng lớn màu đỏ. Một bên khác cũng giống hệt vậy, nhưng lại bày ảnh của Tiêu Cầm Tâm.
Tôi đi qua đó nhìn người phụ nữ trong ảnh, hàng lông mày đen nhánh, gương mặt xinh đẹp tựa tiên nữ thời cổ đại, nhưng… đó lại là một bức ảnh trăng đen.
Dường như người phụ nữ trong ảnh cũng đang nhìn tôi.
Tôi nhắm chặt mắt lại, hít sâu một hơi.
“Haiz” Bên tai đột nhiên vọng lại một tiếng thở dài.
Tôi quay đầu nhìn qua đó, người ấy chính là gã biến thái mặc đồ vest kia, ông ta cũng đang nhìn ảnh của Tiêu Câm Tâm, gương mặt lộ rõ vẻ đau thương, ngay cả tôi đứng bên cạnh, ông ta cũng không để ý tới.
Tôi thâm suy đoán, rồi khẽ khàng cất giọng gọi thử: “Trịnh Đào?”
Gã biến thái giật nảy mình, ông ta quay phắt đầu lại nhìn tôi: “Cô là ai! Tại sao cô lại biết tên của tôi!”
Không ngờ gã biến thái này lại là người yêu của Tiêu Câm Tâm thật!
Cho dù tôi không tài nào tin nổi, thì đây cũng chính là sự thật.
Tôi thấp giọng, nói: “Ở đây nhiều người không tiện nói chuyện, ông đi theo tôi”