“Chẳng phải quỷ khí trong người tôi đều bị viên trợ tim gì đó tẩy sạch hết rồi sao? Trong người tôi không còn quỷ khí nữa, hình nhân màu đỏ cũng sẽ không hấp thụ được quỷ khí, anh còn phong ấn làm gì?” Tôi căng thẳng nhìn chăm chăm vào tay anh ta.
“Bây giờ không có quỷ khí, nhưng có thể đề phòng sau này.”
“Sau này cái gì?!” Sở dĩ trong người tôi có quỷ khí là bởi vì Lãnh Mạch cưỡng bức tôi, chỉ cần anh ta không động vào tôi, thì hoàn toàn không cần thiết phải phong ấn! Vả lại, tôi cũng không dám chăắc 100% răng liệu cái thứ phong ấn kia có ảnh hưởng gì tới hình nhân màu đỏ không.
Vừa rồi, khi bọn họ thương lượng với nhau từng nhắc tới cách dùng phong ấn nào để khắc chế hình nhân màu đỏ tạm thời, không để cho nó nhảy ra ngoài.
Ai biết được phong ấn của Lãnh Mạch rốt cuộc là để khắc chế quỷ khí của anh ta hay khắc chế hình nhân màu đỏ cơ chứ?
“Nhóc con, em đang nghĩ gì thế?” Gương mặt của anh ta phóng đại trước mặt tôi, bàn tay to lớn chụp lên ngực tôi xoa xoa nắn nắn.
Tôi mặt đỏ tai tỉa, nhưng lại không thể động đậy được, nên đành lớn giọng hét: “Lãnh Mạch!
Anh đúng là cái đồ không biết xấu hổ! Anh giở trò lưu manh với tôi “Có phải em đang nghĩ, chỉ cần sau này tôi không động vào em nữa, thì cũng sẽ không cần thiết phải phong ấn không?”
Hai tay Lãnh Mạch bao trọn ngực tôi, tôi đỏ mặt đến mức có thể rỉ máu, nhưng tôi chỉ có thể quát vào mặt anh ta, anh ta không nghe, ngón tay trỏ và ngón tay cái khẽ dùng sức, chiếc áo sơ mi cài cúc tôi mặc trên người “cạch” một tiếng, một chiếc cúc bật mở, anh ta lại tiếp tục, chẳng mấy chốc, chiếc áo sơ mi đã bị cởi hẳn ra, “cảnh xuân” trần trụi hiện ra bên ngoài.
“Lãnh Mạch, đồ lưu manh!” Tôi gào vào mặt anh ta, anh ta chỉ chăm chăm nhìn vào ngực tôi, hai mắt dần trở nên sâu thẳm.
Sau đó, nụ hôn của anh ta đặt xuống xương quai xanh tôi.
Tôi đang định hét lên thì lại nghe anh ta nói: “Nếu có thể, tôi bằng lòng năm trên giường thay em, chịu đựng mọi đau đớn thay em”
Nếu có thể, tôi băng lòng chấp nhận chịu đựng mọi vết thương của em…
“Đùng” một tiếng, đầu óc tôi lập tức chết máy.
Trước mắt dường như lại hiện ra cảnh tượng lúc ở tòa giảng đường cũ kỹ, Lãnh Mạch và hung quỷ đang cùng rơi từ tầng năm xuống đất.
Rõ ràng hung quỷ khäc anh ta, nhưng anh ta vần năm chặt tay thành quyền, tay không tấc sắt xông lên.
Tôi bắt đầu trở nên mơ hồi, tự hỏi bản thân vô số lần rằng tại sao Lãnh Mạch lại làm tôi đau khổ, rồi lại không màng tính mạng mà bảo vệ tôi, nếu tôi chỉ là một món đồ chơi, vậy đâu đáng để anh ta vứt bỏ tính mạng của mình để bảo vệ tôi cơ chứ?
Rốt cuộc Lãnh Mạch đối xử với tôi bằng thứ tình cảm gì vậy?
Rốt cuộc là như thế nào đây?
Trên ngực truyền tới cảm giác tê tê, anh ta đang dùng răng căn chỗ đó của tôi!
“Lãnh Mạch!” Tôi xấu hổ chết đi đượ!
c Anh ta ngẩng đầu lên từ chỗ ngực của tôi, ánh mắt mơ mơ màng màng như bị bao phủ bởi một lớp sương dày đặc, ẩn:hiện thêm một lớp dục vọng thấm đượm con ngươi, anh ta cứ thế nhìn tôi, như thể muốn nhìn xuyên thấu linh hồn của tôi vậy.
Bất kỳ ai cũng không thể chịu nổi ánh mắt ấy của anh ta, bao gồm cả tôi.
Tôi tránh ánh mắt sang một bên: “Tôi muốn hỏi anh một chuyện, anh phải trả lời tôi một cách nghiêm túc”
Anh ta dừng động tác lại: “Nhóc con, em nghĩ bây giờ là lúc em hỏi tôi trả lời sao?”
Anh ta còn muốn nghĩ tới lúc nào vậy!!!
“Tôi muốn anh cho tôi một câu trả lời rõ ràng, tôi và anh, rốt cuộc là gì của nhau? Quan hệ giữa chúng ta là gì? Rốt cuộc anh có tình cảm với tôi hay không? Rốt cuộc anh có tình cảm gì với tôi? Có phải anh thích tôi không?”
Tôi dồn hết dũng khí hỏi anh ta, câu hỏi cuối cùng chắc chỉ là do.tôi tự mình đa tình.
“Phì” Anh ta thấp giọng cười: “Chẳng trách Dạ Minh lại có hứng thú với em, em đúng là buồn cười thật đấy, nhóc con”
Tôi đanh mặt: “Anh đừng.có mà đánh trống lảng… ưmI”
Anh ta cúi đầu hôn tôi.
Nụ hôn lần này không thô bạo chút nào, hai đầu lưỡi cứ thế quấn lấy nhau, anh ta rất dè dặt, như thể sợ răng sẽ chạm vào vết thương của tôi vậy, rồi cuốn lấy đầu lưỡi của tôi không ngừng liếm láp.
Anh ta đang dùng nụ hôn để bày tỏ câu trả lời của mình sao?
Ý thức của tôi dần trở nên mơ hồ, dần đắm chìm vào nụ hôn của anh ta, dân nâng cần cổ lên đáp lại nụ hôn của anh ta.
Tình ý, dân dần trầm luân.
Tôi bỗng dưng cảm nhận được cơn châm chích bên ngực trái, ý thức thoáng chốc ùa về, tôi đưa mắt nhìn xuống dưới, lòng bàn tay của anh ta vân đang đặt trên ngực trái của tôi, trong lòng bàn tay ấy tỏâ ra một luồng khí đen mờ ảo.
Thì ra anh ta cố ý hôn tôi, cố ý phân tán sự chú ý của tôi để phong ấn tôi!
Tôi không muốn!
Ý nghĩ đó vừa vụt qua, ááh sáng đỏ liền mãnh liệt tỏa ra từ trong cơ thể tôi, đánh bật tay của Lãnh Mạch, và cũng khiến anh ta không thể không rời khỏi người tôi.
“Lãnh Mạch, anh quá bỉ ổi!” Tôi phẫn nộ trừng mắt nhìn anh ta: “Tại sao anh cứ muốn phong ấn tôi thế hả?!”
Sau khi ánh sáng đỏ đánh bật anh ta ra, sắc mặt anh ta liên trở nên u ám: “Có chút năng lực cỏn con mà cũng muốn thoát khỏi tôi sao?
Không muốn tôi phong ấn quỷ khí, tức là không muốn tôi chạm vào người, không muốn để tôi chạm, vậy thì em muốn để ai chạm? Dạ Minh?
Tống Tử Thanh?!”
“Đúng, tôi không muốn để anh chạm vào người! Nhưng tôi không bỉ ổi như anh nghĩ đâu!”
Tôi gào lên: “Nếu anh phong ấn tôi, hình nhân màu đỏ chắc chắn sẽ bị ảnh hưởng, nếu hôm nay không có hình nhân màu đỏ bảo vệ tôi, vậy thì tôi đã chết từ lâu rồi!”
Lãnh Mạch sững sờ.
Hai chúng tôi thoáng chốc trở nên trâm mặc với nhau.
“Em nói đúng.” Một lúc sau, anh ta mới lên tiếng với vẻ mệt mỏi: “Phong ấn em cũng không phải cách hay, để tôi bảo Hàn Vũ tìm cách, xem sau này lúc tôi chạm vào người em có thể dùng cách nào khác để khắc chế quỷ khí hay không”
Cái gì mà “sau này anh ta chạm vào tôi”!
Tôi hoàn toàn không muốn có cái gọi là “sau này” với anh tal Tôi tức đến mức quay phắt đầu sang chỗ khác, không thèm để ý tới anh ta.
Anh ta đứng đó một lúc, rồi nhấc tay lên đắp chăn lên người tôi: “Có phải em nghĩ răng hình nhân màu đỏ có thể bảo vệ em, vậy nên em mới bảo vệ hình nhân màu đỏ, không muốn bị phong ấn, không bị bọn tôi dân tới Minh giới tẩy hồn, mà muốn gọi hình nhân màu đỏ ra giúp em bất cứ lúc nào khi em gặp phải nguy hiểm không?”
Tôi không mở lời, nhưng lời Lãnh Mạch nói là những gì tôi đang nghĩ.
“Bao giờ em có thể xuống giường hoạt động thì ra ngoài tự mình xem tin tức đi.” Anh ta nói một câu không đầu khống cuối.
Tin tức? Ý gì vậy?
cửa, bông nhiên anh ta nói: “Đối với tôi, em rất quan trọng.”
Đối với tôi, em rất quan trọng…
“Có lẽ tình cảm mà tôi dành cho em giống như tình cảm dành cho một con thú cưng vậy”
Anh ta lại bổ sung thêm một câu, sau đó khóa chặt cửa phòng ngủ lại.
Má nói Rõ ràng nửa câu trước của anh ta rất cảm động!
Tôi là thú cưng của anh ta á! Má nó!
Lãnh Mạch đúng là một người đàn ông cực kỳ thủ đoạn, tôi không cho anh ta chạm vào người, anh lập tức nghĩ cách khiến tôi phải siêu lòng!
Tôi nghe thấy tiếng chí chóe ngoài phòng ngủ, chắc Dạ Minh và Tống Tử Thanh định vào thăm tôi, nhưng Lãnh Mạch không cho, nên bọn họ bắt đầu đánh nhau.
Nhưng điều tôi nghi hoặc nhất lúc này là câu nói của Lãnh Mạch, anh ta bảo tôi ra ngoài xem tin tức là có ý gì vậy?
Đáy lòng tôi bỗng nhen nhóm một dự cảm bất an, nhưng bây giờ tôi thật sự không tài nào động đậy nổi, dù có sốt ruột đến mấy cũng chẳng có tác dụng gì.
Sau đó, Tống Tử Thanh mang đồ ăn vào cho tôi, Hàn Vũ vào thay bình truyền cho tôi, Dạ Minh tới tìm tôi nói chuyện một lúc, còn Lãnh Mạch thì không vào.
Vậy nên tôi mới nói anh ta đúng là cái đồ nhỏ mọn mà, không cho chạm vào người thì giận dõi, đàn ông đều là lũ xấu xa.
Tôi có hỏi Dạ Minh và Tống Tử Thanh một chuyện, sau khi tôi hôn mê thì đại học D thế nào, sắc mặt Dạ Minh và Tống Tử Thanh đều trở nên nghiêm trọng, nhưng bọn họ đều không nói gì, mà bảo tôi hãy tự mình xem.
Dự cảm bất an trong lòng tôi càng thêm nặng nề.