Tôi luôn tưởng răng tuy lúc mới đầu Tống Tử Thanh vì thân kiếm nên mới giết tôi, nhưng khi tôi bị Lãnh Mạch bắt nạt, bỏ chạy ra ngoài, anh ta không nhữnð giữ tôi ở lại, mà còn thay tôi đi tìm Lãnh Mạch xả giận, thậm chí còn dốc hết sức bảo vệ tôi khi tôi bị hung quỷ tấn công, vậy nên chí ít giữa chúng tôi… cũng được coi là bạn bè.
Nhưng hiện tại, anh ta vấn muốn giết tôi, không hề có gì thay đổi cả, thứ thay đổi chỉ là lý do giết tôi.
Từ đầu đến cuối, anh ta chưa từng tin tưởng tôi, chưa từng coi tôi là bạn.
Những điều tốt đẹp anh ta dành cho tôi chỉ đơn thuần xuất phát từ trách nhiệm của một bậc thây âm dương mà thôi. Một khi phạm phải giới hạn trách nhiệm của anh ta, anh ta sẽ ra tay hủy diệt.
“Tống Tử Thanh, anh nói cái gì đấy!” Dạ Minh túm cổ áo Tống Tử Thanh: “Nếu anh dám động vào cô ấy, ông đây sẽ giết chết anhl”
Tống Tử Thanh nheo mắt, anh ta thờ ơ đẩy Dạ Minh ra: “Tôi nói muốn động vào cô ấy bao giờ?”
Dạ Minh sững sờ.
Tôi cũng sững sờ, Tống Tử Thanh ăn nói vòng vo quá đi mất, khó hiểu chết đi được.
Nhưng Lãnh Mạch hiểu, anh ta tiếp lời Tống Tử Thanh: “Hàn Vũ từng dùng cỏ tẩy hồn để tẩy sạch linh hồn trong người nhóc con, khi ấy không phát hiện ra bất kỳ điểm lạ thường nào trong cơ thể cô ấy, nếu trong người cô ấy có chấp niệm, vậy tại sao chúng tôi lại không biết cơ chứ?”
Tống Tử Thanh gật đầu, tỏ ý răng ý của Lãnh Mạch cũng chính là ý của anh ta.
Dạ Minh cũng là người cực kỳ thông minh, anh ta nhanh chóng hiểu thông suốt: “Ý anh là chấp niệm quỷ thần trong cơ thể bé con không phải là thứ cô ấy vốn có, mà là có người khác đưa cho cô ấy?”
Người khác đưa cho tôi…
Tôi bất giác nhớ tới lệ quỷ Hiểu Mai.
Mà khi ấy, cả bốn người đàn ông đều phóng thẳng ánh mắt về phía tôi.
Thôi được, đến thời khắc quan trọng như thế này rồi, tôi cũng không thể tiếp tục giấu diếm chuyện kia thêm nữa: “Chắc các anh cũng biết lệ quỷ Hiểu Mai đúng không, cô ấy từng hứa với tôi răng, chỉ cần tôi báo thù cho cô ấy, cô ấy sẽ cho tôi một năng lực tương tự. Nhưng tôi không biết cô ấy cho tôi thứ gì, mà chỉ hỏi tôi một câu”
“Câu gì?” Bốn người đàn ông đồng thanh lên tiếng.
Tôi hồi tưởng lại một lúc: “Cô ấy hỏi tôi, nếu nhận được một loại năng lực tương tự, tôi sẽ dùng để bảo vệ mình hay tấn công người khác, tôi chọn bảo vệ mình”
Cả căn phòng rơi vào trâm mặc.
“Vậy thì đúng rồi” Lãnh Mạch đột nhiên nói: “Lệ quỷ Hiểu Mai là người dưới triều nhà Minh, nhà cô ấy trước kia có nghề sưu tập xác cổ, về Sau, vì ông nội cô ấy trộm thứ gì đó quyên quý lắm, nên mới khiến nhà tan cửa nát, còn về chuyện thứ đó là gì thì không một ai biết, tôi đoán, đó có lẽ là chấp niệm của quỷ thần”
“Chấp niệm của quỷ thần cũng trộm được á?” Tôi hỏi: “Chẳng phải nó chỉ có thể ở trong cơ thể con người sạo?”
“Phong ấn” Tống Tử Thanh nói: “Chấp niệm của quỷ thần không thể nào tiêu diệt được, mà chỉ có thể phong ấn, rồi đặt nó ở một nơi thâm sơn cùng cốc không có tà niệm để tẩy sạch, sau này chấp niệm của quỷ thần sẽ tự động bị tiêu diệt.”
Thì ra là vậy, nếu vậy thì nhà lệ quỷ Hiểu Mai đã ăn trộm thứ phong ấn chấp niệm của quỷ thần, lệ quỷ Hiểu Mai vì oán hận mà chết, vậy nên hình thành quan hệ với chấp niệm của quỷ thần, giành được chấp niệm của quỷ thần, sau đó, cô ấy lại nhập vào người tôi, vậy nên tiện thể cũng nhập chấp niệm của quỷ thần vào người tôi luôn.
Khi Hiểu Mai hồn bay phách tán, cô ấy đã nhập chấp niệm của quỷ thần vào trong cơ thể của tôi.
Khi Hàn Vũ dùng cỏ tẩy hồn để tẩy sạch linh hồn cho tôi, Hiểu Mai vẫn chưa biến mất hoàn toàn, cỏ tẩy hồn chỉ tẩy sạch linh hồn của Hiểu Mai, sau đó mất hết công dụng, vậy nên chấp niệm của quỷ thần liền ở lại trong người tôi sau khi Hiểu Mai biến mất.
Bây giờ chấp niệm của quỷ thần đã hoàn toàn hòa làm một với cơ thể của tôi, dù dùng thêm nhiều cổ tẩy hồn đến mấy, nó cũng không thể phát huy được tác dụng gì.
“Tiện thể bổ sung thêm” Hàn Vũ nói: “Hình nhân màu đỏ thay đổi chữa khỏi vai trái của cô rôi đấy”
Tôi găng gượng nghiêng đầu nhìn, vai trái đã khỏi thật rồi.
Lãnh Mạch nói, có lẽ hình nhân màu đỏ muốn bảo đảm vật chủ của mình được nguyên vẹn nên mới làm như thế, nếu không nó cũng sẽ không tốt bụng như vậy.
“Nhưng..” Tôi vân có chút nghi hoặc: “Khi ấy tôi nói với Hiểu Mai rằng, tôi chỉ muốn có năng lực bảo vệ mình thôi, nhưng chấp niệm của quỷ thần..”
Mẹ ơi, hình nhân màu đỏ kia có bảo vệ tôi đâu, rõ ràng là một sự tôn tại đáng sợ mà!
“Trên thế giới này, thứ vũ khí tốt nhất có thể bảo vệ được em chính là tấn công.” Lãnh Mạch nói.
Thì ra là vậy…
“Mấu chốt bây giờ là nghĩ cách lấy tạp niệm của quỷ thần trong người cô ấy ra” Tống Tử Thanh vuốt cằm suy nghĩ. ::ƒ Lời Tống Tử Thanh nói nhận được sự tán đồng của ba người đàn ông còn lại, thoáng chốc, cả bốn người đều lên tiếng bàn bạc với nhau.
Tôi năm trên giường rầu rĩ nhìn lên trần nhà.
Tuy Hiểu Mai để lại trong cơ thể tôi một thứ có tính nguy hiểm quá mạnh như chấp niệm của quỷ thần, nhưng dâu có nói thế nào, thì vào thời khắc then chốt nhất, chính hình nhân màu đỏ đó đã bảo vệ tôi, nếu không có hình nhân màu đỏ, tôi sớm đã bị căn chết từ lâu rồi, bọn họ đều không hỏi hay suy nghĩ tới cảm nhận của tôi, mà chỉ muốn tước đoạt đi năng lực duy nhất trong cơ thể tôi mà thôi.
Nói thật, tuy hình nhân màu đỏ nguy hiểm, nhưng tôi không hề muốn để Lãnh Mạch và những người khác lấy nó đi chút nào.
Mấy người đàn:ông thương lượng một lúc, bọn họ nói phải dẫn tôi tới nơi gì đó gọi là hồ Tẩy Hồn của Minh giới, tôi không muốn đi, nên giả vờ như không nghe thấy, mà chuyển sang chủ đề khác: “Phong ấn trên ngực tôi là cái gì thế? Tại sao sau khi phong:ấn bị phá vỡ thì hình nhân màu đỏ mới xuất hiện?”
Vấn đề này có chút riêng tư, nên Tống Tử Thanh và Hàn Vũ đều quay đầu đi chỗ khác, còn Dạ Minh thì nổi giận: “Cô còn dám nhắc tới chuyện này àI Bé con, cô mù hay sao mà lên giường với Lãnh Mạch thế! Lên giường với tôi còn tốt hơn lên giường với anh ta đấy, cô có biết không hải! Cô…”
Lãnh Mạch bồng thấy phiền chết đi được, nên nhấc Dạ Minh lên ném ra ngoài phòng ngủ, tiện thể đuổi Tống Tử Thanh và Hàn Vũ ra ngoài luôn.
Lần này, tôi tán đồng cách làm của Lãnh Mạch! Đuổi hay lắm, đuổi bọn họ ra ngoài thì bọn họ sẽ không còn tiếp tục bàn tới chuyện dân tôi tới Minh giới nữa.
Lãnh Mạch quay người lại: “Phong ấn trên ngực em chỉ để phòng tránh quỷ khí của tôi ăn mòn nội tạng của em thôi”
“Vậy cũng không đúng lắm…” Tôi nhìn anh †a đang bước tới sát gần mình, cả người bỗng trở nên căng thẳng: “Anh lưu dấu phong ấn trên người tôi ngay từ lúc đầu mã, lúc ấy sao có thể có quỷ khí của anh được…”
“Ừm” Anh ta đứng trước giường tôi, hai môi mím chặt, khóe miệng cong lên: “Ngay từ lúc bắt đầu tôi đã có ý định làm chuyện đó với em rồi, phong ấn đó tương tự bao cao su”
„. Tên quỷ lưu manh thối tha này! Tôi biết ngay mài! Ngay từ đầu anh ta đã chẳng tốt đẹp gì cảI!
“Vì có quỷ khí của tôi trong người em, nên những người khác gặp được em mới bộc phát bản tính xấu xa của mình, còn về chuyện tại sao sau khi phong ấn vỡ, hình nhân màu đỏ kia mới xuất hiện… thì chắc là vì chấp niệm của quỷ thần lúc trước luôn thiếu khí để hình thành, phong ấn vừa vỡ, nó liền ăn hết quỷ khí của tôi, vậy nên hình nhân màu đỏ mới xuất hiện.”
Chuyện liên quan tới phong ấn của Lãnh Mạch và chấp niệm của quỷ thân coi như đã sáng tỏ.
“Nhắc tới phong ấn, chắc tôi phải làm thêm cái nữa, đề phòng chấp niệm của quỷ thân ăn hết quỷ khí của tôi.” Lãnh Mạch vừa nói vừa đè người xuống chỗ tôi.
Hai tay tôi đều đang truyền nước nên không thể nào động đậy được, đành trừng mắt nhìn gương mặt anh ta ngày càng sát lại gần, tôi vội vàng hét lên: “Khoan đất”
Lòng bàn tay của anh ta cách ngực tôi nửa inch.