Chồng Ma Của Em

Chương 196: Quỳ bốn ngày






Tâm mắt tôi nhuốm đỏ, nhưng chỉ cần tôi nhằm mắt trái lại, tâm mắt tôi sẽ khôi phục lại trạng thái bình thường.

Không cần soi gương tôi cũng biết mắt trái của tôi bây giờ vấñ còn đỏ.

Chảy nhiều máu như vậy, nhưng tôi lại không ngất đi cũng được coi là một kỳ tích.

Hình nhân màu đỏ quay lại, nó đứng trước mặt tôi nhìn tôi chăm chăm:một lúc rồi lắc đầu: “Không ngờ vật chủ của tôi lại là con người, vả lại còn là một con người yếu ớt, haiz, thôi kệ, lần sau có nguy hiểm tôi sẽ lại xuất hiện một lần nữa”

Tôi có rất nhiều lời muốn nói với hình nhân màu đỏ, nhưng cổ họng của tôi không thốt ra được lời nào.

Hình nhân màu đỏ đút thanh giáo băng xương năm trong tay vào lưng tôi, thanh giáo quay trở về với cơ thể tôi, biến thành cột sống của tôi như lúc đầu.

Hình nhân mùa đỏ cúi thấp người xuống, ôm chặt lấy tôi từ đằng sau, rồi dân dần thâm nhập vào trong cơ thể của tôi.

Sau đó, ngay khi nhịp tim khôi phục lại trạng thái bình thường, tất cả mọi thứ đều trở về với nguyên bản của nó, mắt tôi tối sầm lại, cả người ngất đi.

* Tôi không biết mình đã hôn mê bao lâu, tôi chỉ cảm thấy bụng quá đói nên mới tỉnh lại.


Trên đỉnh đầu là trần nhă-màu vân gõ đỏ, treo trên đó là chùm đèn pha lê lấp lánh, pha lê trên chùm đèn mang màu xanh lam nhạt giống như màu của băng.

Đây là phòng ngủ của Lãnh Mạch.

Phản ứng đầu tiên khi tôi tỉnh lại là nhằm chặt mắt phải, may quá, chùm đèn trước mắt vần mang màu xanh nhạt, chứ không phải màu đỏ máu.

Tôi trở lại làm người bình thường rồi sao?

Cơ thể cũng không đau lắm, nhưng có chút nhức mỏi, lưng cũng không còn ngứa ngáy nữa, tôi muốn đưa tay sờ lên gáy chỗ hình nhân màu đỏ rút cột sống của tôi ra, nhưng hai tay đều đang truyền nước, bụng cũng đủ loại máy móc dán lên trên, tất cả đều bị che khuất bởi một tấm chăn mỏng.

Trong phòng ngủ không có ai, có lẽ tôi hôn mê hơi lâu nên chẳng có ai ở đây cả.

Lúc trước vai trái của tôi bị hung quỷ căn nát, cũng không biết có phải bây giờ đã bị tàn phế rồi hay không.

Năm một lúc, tôi nghe thấy tiếng phòng ngủ mở ra, có người bước vào, tôi cố găng nghển cổ nhìn.

Là Lãnh Mạch.

Anh ta vần chưa biết tôi tỉnh, cả người quay lưng lại với tôi, tay bưng một chiếc chậu, đặt chiếc chậu lên ghế, vắt khô khăn ướt đi, rồi quay người lại, tôi vội vàng nhăm chặt mắt.

Giả vờ ngủ xem anh ta định làm gì.

Chiếc khăn ấm nóng nhẹ nhàng lau sạch mặt tôi, sau đó chăn bị kéo ra, chiếc khăn ấm ấy lại lau vai của tôi, xương quai xanh của tôi, sau đó…

Khoan đất Chiếc khăn ấm đó lại lau ngực tôi, bàn tay cầm khăn khẽ khàng nắn bóp, rõ ràng anh ta đang giở trò lưu manh với tôi mài!

Tiếp tục di chuyển xuống dưới, cầm khăn lau bụng của tôi, tây của anh ta không cẩn thận chạm nhẹ vào da của tôi, cảm giác như thể bị điện giật, cả người tôi bắt đầu run rẩy. Động tác của Lãnh Mạch dừng lại, không biết anh ta có phát hiện ra tôi đang giả vờ ngủ hay không.

Không lâu sau đó, anh ta lại tiếp tục lau người cho tôi, nhưng chiếc khăn ấy lại đang di chuyển xuống phần giữa hai đùi tôi…

Tôi không thể tiếp tục giả vờ ngủ nữa, hai đùi lập tức khép chặt lại: Lãnh Mạch!”

Vừa mở mắt ra, đôi mắt cười như không cười của Lãnh Mạch đập thẳng vào mắt tôi: “Sao thế, không tiếp tục giả vờ ngủ nữa à?”

Tên đàn ông xấu xa này!

“Anh biết tôi giả vờ ngủ từ bao giờ thế!” Tôi lườm anh ta.


“Từ lúc bät đầu lau mặt cho em” Anh ta vừa nói, khóe miệng vừa cong lên: “Đừng khép đùi, tôi vân chưa lau chỗ dưới của em”

Quá quá quá quá gì đó rồi!

Mặt tôi đỏ bừng: “Anh nhân lúc tôi ngủ giở trò lưu manh! Má nó, tôi hôn mê bao lâu rồi?!”

“Một tuần” Ánh mắt anh ta tối sâm lại: “Nguyên một tuần, nhóc con à, em giày vò tôi quá đấy”

Những lời lẽ thâm tình như nước phía sau tôi chẳng nghe lọt tai được chữ nào, đầu óc tôi hoàn toàn nổ tung.

Tôi hôn mê một tuần, vậy nên Lãnh Mạch đã lau người cho tôi những một tuần!!!

“Phì!” Lãnh Mạch không kìm được mà bật cười, biểu cảm trông vô cùng vui vẻ, anh ta đưa tay véo véo má tôi: “Chọc em đấy, một tuần nay đều có người tới lau người cho em, tôi chỉ phụ trách lau mặt thôi.”

Mẹ ơi! Vừa rồi Lãnh Mạch cố ý giở trò với tôi!

“Nhưng…” Anh ta chùng mắt xuống, nhìn chăm chăm gương mặt tôi ở một khoảng cách cực gần: “Tôi thật sự rất muốn đích thân lau người cho em”

“Cút!” Tôi mặt đỏ tai tía nghiến răng rít ra một chữ.

Cửa phòng ngủ lại đẩy ra một lần nữa, Dạ Minh hậm hực cháy vào: “Bé con, cuối cùng thì cô cũng tỉnh rôi!”

Tống Tử Thanh vội vàng đi theo sau quát Dạ Minh: “Cậu có thể ngậm mồm lại hoặc nhỏ tiếng đi được không hả? Lỡ tim cô ấy không chịu được decibel của cậu thì sao?!”

“Sao anh phiền thế nhỉ? Còn phiên hơn cả Lãnh Mạch! Anh nói ngồi cùng hội cùng thuyền chống lại Lãnh Mạch với tôi, giúp tôi theo đuổi bé con cơ mài”

“Tôi bảo tôi định giúp anh theo đuổi cô ấy bao giời”

Lãnh Mạch nói chen vào: “Hai người tưởng tôi chết rồi à?!”

Mấy tên đàn ông to xác cứ chí chóe nhau bên cạnh giường tôi, tôi chẳng thấy phản cảm chút nào, cũng chẳng thấy phiền phức, trái lại còn cảm thấy cả lòng nhẹ nhõm hẳn đi.

Tôi muốn cười thật lớn, và đúng thật là tôi cũng đã nhoẻn miệng rất rộng.

€ó thể sống tiếp, có thể nghe được giọng nói của bọn họ là chuyện tươi đẹp nhất trên thế giới này, không phải sao?


“Bé con, tôi chỉ mới tới Minh giới canh giữ thanh kiếm thân mấy ngày thôi mà cô đã xảy ra chuyện như thế này, cô xem lại mình đi.” Dạ Minh ngồi xuống bên cạnh giường tôi, anh ta giơ tay ra định nựng mặt tôi, nhưng sau cùng lại rụt tay về, chắc là sợ chạm vào vết thương của tôi: “Nếu không nhờ tôi lấy trộm viên trợ tim của mẹ tới đây thì không biết cô đã chết biết bao nhiêu lần rồi.”

Đúng lúc ấy, Hàn Vũ từ ngoài bước vào, nghe Dạ Minh nói vậy liên phản bác ngay: “Anh trộm viên trợ tim á? Nếu không nhờ Lãnh lão đại quỳ trước cổng Minh giới bốn ngày bốn đêm, không ăn không uống không ngủ, suýt thì quỳ đến chết, thì liệu Minh vương có lấy viên trợ tim ra không? Đó là viên trợ tim của Minh vương đấy! Trên thế gian này chỉ có duy nhất một viên thôi!”

“Thôi đi, cái đó dùng để giúp Lãnh Mạch qua khỏi đợt bị thiên lôi đánh đấy” Dạ Minh hừ lạnh.

Lời Dạ Minh nói tôi không nghe lọt một chữ nào, trong đầu chỉ:eòn lại lời nói của Hàn Vũ, Lãnh Mạch quỳ trước cổng Minh giới bốn ngày bốn đêm, không ăn không uống không ngủ…

Không ăn không uống không ngủ suốt bốn đêm, suýt thì quỳ đến chết…

Lãnh Mạch mới nói với tôi răng người lau cơ thể cho tôi là nhân viên điều dưỡng được mời về, tôi còn đang nghĩ xem anh ta thay đổi tính tình từ bao giờ mà không còn lưu manh như thế nữa, nhưng không ngờ không phải anh †a không lưu manh nữa, mà là không thể…

Lãnh Mạch…

Rốt cuộc anh ta đối với tôi…

“Thôi được rồ, đừng cãi nhau nữa” Lãnh Mạch ngắt lời Dạ Minh và Hàn Vũ, anh ta nhìn tôi: “Nhóc con, viên trợ tim chữa lành rất nhiều vết thương nặng trong cơ thể em, chỉ cần em tỉnh lại thì vết thương sẽ không còn gì đáng ngại nữa, quỷ khí tôi để lại trong người em lúc trước cũng được đào thải sạch sẽ rồi”

“Nhặc tới chuyện này là tôi lại tức” Dạ Minh đứng phắt dậy: “Anh dựa vào đâu mà chạm vào cô ấy? Anh biết rõ cô ấy căn bản không thể nào chấp nhận được thể chất của anh, vậy mà anh vần đòi chạm vào cô ấy, để lại quỷ khí trong người cô ấy, có phải anh muốn bé con nhà tôi chết không hả?!”

“Nhà cậu?” Ánh mắt LãnB Mạch chĩa thẳng vào mặt Dạ Minh: “Dạ Minh, cậu bận tâm tới cô ấy như vậy từ lúc nào thế?”

Dạ Minh giật mình không nói tiếp nữa.

“Im miệng cả đi!” Tống Tử Thanh đẩy Dạ Minh ra, anh ta đi tới bên giường tôi: “Nếu cô đã tỉnh rồi thì chúng ta bàn về chuyện cơ thể của cô đi”