Chồng Ma Của Em

Chương 192: Dẫn dụ trứng quỷ






Tòa giảng đường cũ kỹ đứng sừng sững giữa màn đêm tăm tối, trông nó như một con quái vật khổng lồ đang gồng mình lên, gió thổi xuyên qua tòa giảng đường, tiếng gió tựa như tiếng dã thú cất tiếng gầm trầm thấp để cảnh cáo những người lui tới tránh xa nó ra.

Tôi dìu Tiểu Lị đứng dưới tầng một bên ngoài tòa giảng đường, hít sâu một hơi, ôm chặt lấy cô ấy: “Tiểu Lị, cậu chuẩn bị xong chưa?” : Tiểu Lị yếu ớt gật đầu, cô ấy cười: “Đồng Đồng, cậu nói xem, trong bụng tôi có trứng quỷ thật sao?”

“Đừng nói linh tỉnh” Tôi ngắt lời cô ấy: “Tôi sẽ giúp cậu lấy nó ra ngoài, cậu sẽ nhanh chóng khỏe lại ngay thôi, tôi sẽ không để cậu xảy ra chuyện đâu, hãy tin tôi”

Con người một khi đã có quyết tâm muốn bảo vệ người quan trọng nhất với mình sẽ không còn sợ hãi trước bất kỳ điều gì nữa.

Tiểu Lị nghiêng đầu nhìn tôi, một lúc sau, cô ấy mới mở lời: “Đồng Đồng à, cậu bây giờ khiến tôi bỗng nhiên cảm thấy cậu và tôi…

không phải là người cùng một thế giới…”

Tôi giật mình, vội vàng né tránh ánh mắt sang chỗ khác: “Đi thôi, chúng ta phải tranh thủ thời gian”

Thực ra lúc nào tôi cũng muốn làm một người bình thường, sống trong một gia đình bình thường, yêu một người đàn ông bình thường, bình yên và hạnh phúc sống hết kiếp này.

Tôi và Tiểu Lị bước vào tòa giảng đường.


Người đi tuân đều đã bị Lãnh Mạch dân dụ đi chỗ khác, sẽ không có ai tới đây quấy rầy chúng tôi, đám Lãnh Mạch cũng không thể đứng quá gần chỗ này, nếu không hơi thở của bọn họ sẽ dọa hung quỷ chạy mất.

Giầm chân bước lên những bậc thang làm bằng gõ vang tiếng kẽo kẹt, tôi mơ hồ trở lại với những lời kể của Tiểu Lị lúc trước, chiếc đèn pin cầm trong tay chiếu sáng con đường rất ngắn trước mắt chúng tôi, tinh thân tập trung cao độ khiến thị lực của tôi tốt lên hẳn, ngay cả con muỗi bay trên trần nhà tôi cũng có thể nhìn thấy.

“Đồng Đồng” Trong bóng tối, Tiểu Lị đột nhiên mở lời: “Anh giai đẹp trai ngồi ở ghế lái phụ hôm nay là người theo đuổi cậu à?”

Tôi sững sờ„ghế lái phụ? Lãnh Mạch?

“Tại sao cậu lại hỏi như vậy?”

“Hôm nay người ta cứ nhìn cậu mãi, vừa nãy lúc chúng ta xuống xe người ta cũng nhìn cậu, biểu cảm lộ rõ vẻ ưu tự, so với những người khác, ánh mắt của anh ấy chưa từng rời khỏi người cậu, chẳng nhẽ cậu không có cảm giác gì sao?” Tiểu Lị cười cười nói nói để điều tiết bầu không khí u ám: “Được đấy Đồng Đồng, không ngờ lại có một anh giai đẹp trai đến vậy thích cậu.”

“Đừng nói linh tinh, tôi và anh ta chẳng có quan hệ gì hết” Tôi thuận miệng đáp lại Tiểu Lị một câu, trong đầu toàn là hình ảnh Minh Vương hầm canh xương cho Lãnh Mạch, Lãnh Mạch vừa ăn vừa khen tay nghề nấu nướng của Minh vương, Minh vương mỉm cười e thẹn dựa đầu vào vai Lãnh Mạch, Lãnh Mạch đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve mặt Minh vương, hai người dựa vào nhau dưới ánh đèn vàng ấm áp.

Không được! Đến lúc này rồi còn nghĩ ngợi linh tỉnh cái gì cơ chứ!

Tôi ra sức lắc lắc đầu.

“Ở đây này” Sáù khi lên tới tầng hai, Tiểu Lị dẫn tôi bước vào căn phòng bọn họ thỉnh Bút Tiên về khi trước.

Phòng học ở đây rất cũ kỹ, rất tôi tàn, trước kia, Tiểu Lị kể với tôi răng; có rất nhiều sinh viên đi qua nơi này đều nghe thấy tiếng đàn ông phụ nữ đang khóc, nhưng bây giờ tôi đứng ngay ở trong này lại không hề nhìn thấy bất cứ một linh hồn nào cả, Tống Tử Thanh nói đúng, hung quỷ đã ăn hết linh hồn ở nơi này rồi, nên đại học D mới sạch sẽ đến vậy.

Tôi đỡ Tiểu Lị chậm rãi ngồi xuống đất, rồi lấy giấy và bút từ trong balo ra, bày giấy bút xuống đất theo lời Tiểu Lị nói, sau đó bật lửa thắp nến.

Bóng của tôi và Tiểu Lị đổ xuống bức tường phía sau, hai tay chúng tôi đan vào nhau cầm lấy cây bút, đầu bút đen đặt trên tờ giấy trăng, tạo nên sự đối lập rõ nét một cách kỳ dị.

Tôi nhìn Tiểu Lị rồi niệm: “Tiền kiếp, tiền kiếp, ta là kiếp này của người, nếu muốn tiếp.

tục nhân duyên cùng ta, thì hãy vẽ hình tròn lên tờ giấy này..”

Lòng bàn tay hải của tôi giấu một con dao găm rất nhỏ, một khu hung quỷ xuất hiện, tôi lập tức cứa rách lòng bàn tay mình, khi ấy, Tống Tử Thanh sẽ xông tới.

Nhưng không có động tĩnh gì.

Tôi lại niệm thêm một lần nữa, vân không có động tĩnh gì, Tiểu Lị yếu lắm rồi, vậy nên tôi hơi sốt ruột, chẳng nhẽ hung quỷ đã biết trước kế hoạch của chúng tôi?


Đúng lúc ấy, tôi bỗng cảm giác bàn tay lạnh toát, như thể có một thứ gì đó đang năm lấy tay tôi, bút động đậy, vẽ một vòng tròn trên giấy.

Tôi cúi đầu nhìn, một bàn tay quỷ với những móng vuốt sắc nhọn đang bao trọn lấy tay của tôi và Tiểu Lị, điều khiển tay chúng tôi vẽ một hình tròn lên giấy.

Nhịp tim như ngừng đập, tôi men theo bàn tay đó chậm rãi nhìn lên trên… lên trên… lên trên nữa…

Một đôi chân quỷ đang giãm trên vai Tiểu Lị, dưới ánh nến lập lòe, tôi nhìn lên bức tường đối diện, có một chiếc đuôi thò ra đang vấy…

vây.

Hung quỷ!

Hung quỷ tới rồi!

Không được hoảng!

Tôi bắt buộc phải bình tĩnh trở lại, tôi không thể làm kinh động tới hung quỷ, tôi bắt buộc phải khiến hung quỷ di chuyển trứng quỷ sang người tôi trong nghi thức thỉnh Bút Tiên này.

Tiểu Lị ngồi đối diện tôi, sắc mặt yếu ớt mơ màng, cô ấy là người bình thường, chắc chắn sẽ không thể chịu nổi việc có một quả trứng quỷ mang theo quỷ khí ở trong cơ thể mình, tôi bắt buộc phải tranh thủ thời gian.

Hít sâu một hơi, tôi mở lời hỏi: “Bút Tiên, tôi muốn biết rốt cuộc một người đàn ông có thích tôi không, Ngài có thể nói cho tôi biết không?”

Nói đến đây, trước mắt tôi bỗng xuất hiện hình ảnh của Lãnh Mạch.

Cây bút chuyển động, khoanh tròn vào chữ “được”.

Tôi cố ý nói: “Nếu Ngài có thể nói cho tôi biết rốt cuộc người đàn ông đó có thích tôi không, vậy thì tôi:Sẽ giao mạng của mình cho Ngài, Ngài muốn làm gì tôi cũng băng lòng làm thay Ngài, bao gồm cả việc… chết.”

Lời vừa dứt, tôi liền cảm nhận được sức nặng trên vai mình, tôi chậm rãi nghiêng đầu nhìn qua đó, một con quỷ với móng vuốt sắc nhọn đang giâm trên vai tôi, sau đó, một thứ nhây nhụa dinh dính màu xanh lục nhỏ xuống đùi tôi.

Hung quỷ nhảy sang người tôi, chứng tỏ nó đang bị lời tôi nó thu hút.

Nói thật, tôi rất sợ, tôi là người bình thường, có một con quỷ giầm trên người mình, sao tôi có thể bình tĩnh đối mặt được cơ chứ, nhưng để cứu Tiểu Lị, tôi bắt buộc không thể sợ hãi!

Bút Tiên nhanh chóng động đậy, không ngừng vẽ một vòng tròn trên tờ giấy, đầu bút di chuyển tới chữ “mạng” thì dừng lại.


Giống hệt lời Tiểu Lị nói với tôi lúc trước, khi Đường Kha thỉnh Bút Tiên về, đầu bút cũng dừng lại ở chữ này.

Hàm ý của chữ này chính là: ta muốn lấy mạng của ngươi.

Tôi nhìn thấy trong người Tiểu Lị có một luồng khí đen hình cầu chui ra, luông khí đen ấy chậm rãi chui ra ngoài từ vùng bụng của cô ấy.

Chỉ thiếu một bước nữa là trứng quỷ có thể bị dụ ra ngoài rồi!

Tôi nhìn vào chữ “mạng” trên tờ giấy, sau đó nói: “Được, tôi sẽ giao mạng của mình cho Ngài, Ngài nói cho tôi biết đi, người đàn ông đó có thích tôi không?”

Bóng của tôi và Tiểu Lị đổ lên tường, cánh tay của chúng tôi cứng nhắc giơ thẳng lên, hai tay đan vào nhau năm chặt lấy bút, rồi nhanh chóng động đậy với một tư thế kỳ dị.

Đầu bút di chuyển tới chữ “có”.

Trứng quỷ lập tức bay ra khỏi bụng của Tiểu Lị, đó là một luồng khí đen hình cầu, bên trong nó kẹp một thứ gì đó nhưng tôi không nhìn rõ, và cũng không nhìn rõ, bởi vì trứng quỷ không những bay về phía tôi, mà con hung quỷ giãm trên người tôi cũng đang nhe nanh định ngoạm đầu tôi một cái.

Đúng lúc ấy, tấy phải của tôi nắm chặt thành quyền, lưỡi dao sắc bén cứa rách lòng bàn tay tôi, con đau đớn ập tới, ánh sáng kim loại chói mät bên tay phải lóe lên, hung quỷ vừa mới cắn được một chút tóc trên đỉnh đầu tôi thì tôi được Tống Tử Thanh đẩy“ngã, hai người chúng tôi đều lăn sang một bên, thoát khỏi móng vuốt của hung quỷ.

“Không sao chứ?” Tống Tử Thanh đỡ tôi dậy.

“Không sao.” Tôi thấp giọng nói: “Nhìn kìa, trứng quỷ!”

Trứng quỷ bay vèo vèo trong không trung, nó không tìm được thân xác để ký sinh, nên điên cuồng bay vùn vụt, cuối cùng hung quỷ cũng đã phát hiện ra kế hoạch của chúng tôi, nó hoàn toàn nổi cơn cuồng nộ, ngửa đầu gầm rống lên.