“Giống hệt cái chết của Triệu Nhược Dung mài!” Tôi không kìm được mà hét lên, Tiểu Lị từng nói, lúc Triệu Nhược Dung chết cũng có máu loang khắp giường.
“Cô không cảm thấy kỳ lạ sao?” Tống Tử Thanh nói: “Triệu Nhược Dung bị… khụ khụ, “rớt dâu”, chết trên một chiếc giường đầy máu, chuyện đấy còn có lý, nhưng nếu Trương Điềm Điềm muốn tự sát, thì tại sao sau khi cắt cổ tay lại đặt cổ tay trên giường, máu còn chảy nhuộm đỏ cả tấm ga nữa chứ?”
Đúng vậy, cho dù đặt tay trên giường sau khi cắt cổ tay xong, thì cũng lắm chỉ nhuốm đỏ một mảng thôi, không thể nhuốm đỏ cả tấm ga được.
“Đứa bé đó rất đáng nghi, cô có nhìn thấy gì không?” Tống Tử Thanh hỏi tôi.
Tôi lắc đầu, theo lý mà nói, Trương Điềm Điềm vừa mới chết, chắc chắn sẽ có tàn tích chấp niệm ở đây, trừ phi cô ấy tự sát thật, thì những ý niệm kia mới hoàn toàn tan biến.
Tôi và Tống Tử Thanh càng nghĩ không cảm thấy khó hiểu, bây giờ chuyện này không có chút đầu mối gì cả.
Rầm!
Ngoài phòng khách vọng lại âm thanh ngã xuống đất cực lớn, sau đó, tiếng hét của mẹ Trương Điềm Điềm vang lên: “Tiểu LỊ, cháu sao vậy?!”
Tiểu Lị xảy ra chuyện rồi!
Tôi và Tống Tử Thanh quay người chạy vọt ra ngoài, trước khi rời khỏi phòng Trương Điềm Điềm, tôi luôn cảm thấy có thứ gì đó như đang dẫn dụ tôi, kéo tôi quay đầu lại, nhìn thấy một chút bóng đen biến mất trong góc tường.
Bóng đen đó cũng ở nhà Trương Điềm Điềm!
“Hung…”
Bên tai tôi đột nhiên văng vắng một giọng nói rất nhỏ, rất rất nhỏ của một cô gái, tôi lập tức dừng chân lại, nhưng trong phòng chẳng còn gì cả, giọng nói cũng đã biến mất.
Hung?
Trương Điềm Điềm đang cố gắng mách bảo tôi quay đầu lại để nhìn thấy bóng đen đó, bảo tôi rằng bóng đen đó xuất hiện ở nhà cô ấy ngay khi cô ấy chết, rồi lại nói với tôi một chữ “hung”, là muốn nói với tôi rằng tôi sắp gặp phải kiếp nạn gì đó, bảo tôi phải chú ý cẩn thận sao?
Tôi không thể nghĩ thêm gì được nữa, liền quay người chạy vội ra ngoài phòng khách.
Tiểu Lị bất tỉnh nhân sự dưới nền nhà, Tống Tử Thanh kiểm tra đang kiểm tra tình hình của cô ấy, tôi vội vàng chạy lại: “Xảy ra chuyện gì vậy? Tiểu Lị sao thế?”
“Chú dì cũng không biết nữa” Mẹ Trương Điềm Điềm nói: “Vừa nấy con bé còn an ủi chú dì, sau đó con bé nói đi rót cho chú dì cốc nước ấm, vừa mới đứng dậy đi được mấy bước thì ngất luôn”
“Chắc xe 120* vẫn chưa đi đâu, cô mau gọi người ta quay lại đây đi” Tống Tử Thanh nói với tôi bằng giọng điệu quyết đoán.
*120: số xe cấp cứu bên Trung Quốc.
“Được!” Tôi quay người chạy vội ra ngoài.
May mà xe 120 vẫn chưa đi, bác sĩ khám sơ qua cho Tiểu Lị một lượt, rồi nói với chúng tôi một chuyện còn chấn động hơn nữa.
Tiểu Lị cũng mang bầu!
“Không phải chứ?!” Lần này tôi thật sự không tin, Tiểu Lị là một cô gái vô cùng biết cách giữ mình, vả lại cũng không thể giấu nổi tâm sự riêng, ví dụ, khi cô ấy gặp phải chuyện Bút Tiên, cô ấy nói chuyện đó với rất nhiều người, cho dù chuyện mang bầu khó mở lời đến mấy, chí ít cô ấy cũng sẽ nói với tôi, chắc chắn cô ấy không thể giấu tôi đượ!
c “Mang thai bao lâu rồi?” Tôi hỏi.
“Hôm nay mới mang thai.” Bác sĩ nói.
Hôm nay?!
Vậy thì càng không thể nào!
Hôm nay Tiểu Lị ở chung với chúng tôi cả ngày, sao cô ấy có thể mang thai được chứ!
Tống Tử Thanh lặng lẽ kéo lấy tay tôi, rồi cười cười lịch sự nói với bác sĩ: “Bác sĩ có thể giúp chúng tôi đưa cô ấy tới bệnh viện được không ạ? Chúng tôi lập tức qua đó ngay.”
Đương nhiên bác sĩ sẽ không từ chối, mấy vị bác sĩ bế Tiểu Lị lên xe 120 trước, rồi rời đi.
Chúng tôi cũng không cần thiết phải ở lại nhà Trương Điềm Điềm thêm nữa, tôi và Tống Tử Thanh vội vã nói lời tạm biệt với bố mẹ Trương Điềm Điềm, sau đó lập tức rời đi.
“Kỳ lạ thật đấy!” Tôi đuổi theo Tống Tử Thanh: “Trương Điềm Điềm mang thai một tuần thì chết, cô ấy vừa mới chết thì Tiểu Lị ngất xỉu, lại còn mang thai nữa chứ, rốt cuộc chuyện này…
“Chắc chắn cái thai đó vấn đề, tối nay Tiểu Lị nhất định sẽ xảy ra chuyện, chúng ta bắt buộc phải tới bệnh viện ngay” Tống Tử Thanh vừa nói vừa mở cửa xe ra.
Đúng lúc ấy, ở bên con phố đối diện với chúng tôi có một chiếc xe đỗ lại, một người đàn ông đang dựa vào thân xe, ngón trỏ và ngón giữa kẹp lấy một điếu thuốc, hai mắt nhìn về phía chúng tôi.
Là Lãnh Mạch.
Tôi định giả vờ như không nhìn thấy anh ta, nhưng ánh mắt của anh ta lại đập thẳng vào mắt tôi, tôi vội vàng quay phắt đầu lại, nói với Tống Tử Thanh: “Đi thôi”
Tống Tử Thanh vừa định bước vào ghế lái thì Lãnh Mạch đứng thẳng người dậy rảo bước đi qua đây.
Hai bàn tay của tôi buông thống bên người bất giác nắm chặt thành quyền.
“Không phải sợ, có tôi ở đây rồi” Tống Tử Thanh thấp giọng nói với tôi.
Lãnh Mạch bước tới, đi vòng qua xe của Tống Tử Thanh rồi đi về phía tôi, Tống Tử Thanh đứng chắn trước mặt tôi, anh ta khoanh hai tay lại: “Có chuyện gì?”
“Không liên quan tới anh” Lãnh Mạch nghiêng đầu nhìn tôi qua vai Tống Tử Thanh: “Lại đây”
Tôi lùi về sau nửa bước.
Tống Tử Thanh không cao bằng Lãnh Mạch nên không che nổi người tôi, anh ta tỏ vẻ khó chịu: “Chúng tôi có chuyện gấp, phiền nhân vật lớn của Minh giới nhường đường, đừng quấy rầy chúng tôi nữa, OK?”
Ánh mắt lạnh như băng của Lãnh Mạch phóng thẳng về phía Tống Tử Thanh: “Đừng quấy rầy hai người nữa? Hứ, Tống Tử Thanh, anh có bao nhiêu bản lĩnh mà đòi tranh giành phụ nữ với tôi?”
“Không có nhiều, chỉ một là đủ rồi” Tống Tử Thanh lười giải thích tình đồng chí cách mạng đơn thuần giữa tôi và anh ta, anh ta nghiêng đầu nói với tôi: “Lên xe”
Tôi “ừm” một tiếng, nhưng chỉ một giây Sau, xe của Tống Tử Thanh bất chợt bị đông cứng, sau đó, vỡ vụn thành vô vàn tảng băng nhỏ ngay trước mắt tôi.
“Lãnh Mạch! Anh có ý gì đấy hả!” Tống Tử Thanh tức tối quát: “Đây là con xe ông đây thích nhất, được cải tiến gân nhất đấy! Anh làm cái gì vậy!”
“Sau này tôi đền cho anh mười chiếc”
Lãnh Mạch thờ ơ đáp: “Tôi nói lại lần cuối, tránh ra”
“Tôi tránh ra, sau đó nhìn anh đánh cô ấy à? Lãnh Mạch, ít nhất cô ấy cũng là người, bây giờ cô ấy được tôi bao bọc, anh không động tới cô ấy được nữa đâu” Tống Tử Thanh không tránh, mà găn giọng đáp lại một câu.
Lãnh Mạch nghe vậy liền nổi giận đùng đùng, anh ta vốn là người nóng nảy, băng khí dưới chân bắt đầu xuất hiện, Tống Tử Thanh vẫn không chịu nhường, lòng bày tay nắm chặt pháp quyết*.
*Pháp quyết: đạo cụ diệt trừ yêu ma của pháp sư.
Tiểu Lị vẫn còn đang hôn mê trong bệnh viện không biết sống chết ra sao, nếu bây giờ hai người này đánh nhau, không những gây nguy hiểm tới xung quanh mà còn làm lỡ thời gian tới chỗ Tiểu Lị nữa!
“Hai người cãi nhau đủ rồi đấy!” Tôi lên tiếng chặn hai người họ lại, bước ra từ phía sau lưng Tống Tử Thanh, nhìn Lãnh Mạch, nói: “Có chuyện gì thì cứ nói ngay trước mặt Tống Tử Thanh đi”
Lãnh Mạch nhìn tôi với ánh mắt thâm trầm: “Bây giờ em bài xích tôi đến thế sao?”
Tại sao Lãnh Mạch lại không hiểu được rằng không phải tôi bài xích anh ta, mà là anh ta không hề đối xử với tôi như người cùng đẳng cấp với mình.
Tính mạng con người là quan trọng nhất, tôi vốn không định nói thêm gì với anh ta, nhưng Tống Tử Thanh lại tỏ ra khó chịu, mở lời nói thay tôi: “Cô ấy bài xích anh? Lãnh Mạch, anh đừng nói chuyện với tư duy cao cao tại thượng của người Minh giới nữa, anh tưởng anh tát cô ấy là đúng sao, anh tưởng người Minh giới dạy dỗ một con người bình thường là lẽ đương nhiên sao?”
Lãnh Mạch nheo mắt không nói gì, nhưng ánh mắt anh ta chưa từng ánh lên chút hổ thẹn nào đối với chuyện này.
Trong mắt anh ta, anh ta đánh tôi là lẽ đương nhiên.
Vậy nên giữa tôi và Lãnh Mạch thật sự không còn gì để nói nữa.
“Tống Tử Thanh, chúng ta gọi taxi đi” Tôi không muốn nói chuyện với Lãnh Mạch thêm một giây phút nào, nên bèn kéo Tống Tử Thanh rời khỏi đó.
Khi Tống Tử Thanh đi lướt qua người Lãnh Mạch, anh ta thấp giọng nói một câu: “Đợi đến một ngày anh thật sự rút lại suy nghĩ giống loài thượng đẳng của mình thì hãng tới tìm cô ấy”
Lãnh Mạch sững sờ đứng ngây người tại chỗ.