Trương Điềm Điềm đã chết!
Chúng tôi đã tới chậm một bước sao?
Tống Tử Thanh đang nói chuyện với mẹ Trương Điềm Điềm: “Dì à, bọn cháu là bạn của Trương Điềm Điềm, hôm nay định tới đây xem thử xem sức khỏe của cô ấy đã tốt hơn chưa, nhưng sao cô ấy đột nhiên lại…”
Mẹ Trương Điềm Điềm khóc lóc nức nở chẳng nói chẳng rằng, nhưng bố ấy lại giận dữ ném văng chiếc cốc đi: “Nếu để chú biết thằng khốn chết tiệt nào làm con gái chú có bầu, chú nhất định sẽ giết nó!”
“Trương Điềm Điềm có bầu ạ?!” Tiểu Lị kinh ngạc vô cùng: “Sao cô ấy có thể mang thai được chứ? Cô ấy chưa bao giờ nói với cháu chuyện này mà…”
Bố Trương Điềm Điềm nói, Trương Điềm Điềm mang thai, nên bị sốt cao ở nhà, sau đó lấy dao tem cắt cổ tay tự sát.
Đúng lúc ấy, hai nhân viên pháp y khiêng thi thể của Trương Điềm Điềm từ trong phòng ra ngoài, miệng còn lẩm bẩm nói: “Bọn trẻ bây giờ đúng là lố lăng, ngay cả biện pháp phòng tránh cũng không biết!”
“Xin lỗi bác sĩ, bác sĩ có thể để chúng tôi nhìn mặt cô ấy lần cuối không?” Tống Tử Thanh bước lên phía trước.
Hai chân tai nặng trĩu như hai cây cột đình, cứ thế sững sờ đứng ïm tại chỗ, toàn thân đổ mồ hôi lạnh.
Không sử dụng biện pháp phòng tránh.
Không sử dụng biện pháp phòng tránh…
Hai lần Lãnh Mạch “ăn” tôi hình như đều không dùng bất kỳ một biện pháp phòng tránh nào!
Làm sao bây giờ? Phải làm sao bây giờ?
Liệu tôi có bầu không nhỉ? Mang thai con của Lãnh Mạch ư? Không không không, Lãnh Mạch là người của Minh giới, tôi là người bình thường, nếu có con, vậy đứa bé ấy sẽ là người gì? Vả lại tôi mới 19 tuổi, mới ân đoạn nghĩa tuyệt với Lãnh Mạch mấy ngày trước, sao có thể sinh con được chứ?
Nhưng nếu có bầu thật, vậy chẳng nhế phải đi phá sao?
Đầu tôi nổ “đoàng” một tiếng, lòng bỗng thấy sốt ruột.
“Con nhóc kia!” Tiếng gọi của Tống Tử Thanh kéo tôi quay trở lại với hiện thực, tôi ngơ ngơ ngác ngác nhìn về-phía anh ta, chắc anh ta thấy dáng vẻ tôi hơi kỳ lạ, nên đành quay người lại hỏi: “Cô làm sao đấy? Sao trán lại đổ nhiều mồ hôi thế? Có phải cô nhìn thấy gì rồi không? Mau nói cho tôi biết đi!”
“Tống Tử Thanh..” Người duy nhất tôi có thể dựa vào lúc này chỉ có mình Tống Tử Thanh mà thôi, đầu óc tôi sớm đã quay mòng mồng, hai tay túm chặt lấy vạt áo anh ta như thể vớ được một ngọn cỏ cứu mạng, dáng vẻ trông như sắp khóc: “Tống Tử Thanh, tôi phải làm thế nào bây giờ?”
Tống Tử Thanh bị tôi làm cho giật mình, vội vàng đưa tay sờ trán tôi: “Rốt cuộc cô bị làm sao thế? Không phải bị tà vật nhập xác rồi chứ?”
Lời vừa dứt, anh ta liền giơ tay lên, định dùng phát thuật để nhìn thấy ma quỷ, nhưng tôi ngăn anh ta lại, lắc đầu nguầy nguậy: “Không phải, tôi vẫn chưa nhìn thấy quỷ, nhưng…
“Nhưng cái gì?” Anh ta sốt ruột.
“Nhưng..” Dẫu sao đây cũng là chuyện khó mở lời, tôi lí nhí nói: “Tôi và Lãnh Mạch làm chuyện… kia kìa, nhưng anh ta không dùng biện pháp phòng tránh, liệu tôi có… liệu tôi có giống như Trương Điềm Điềm không…”
“Cô nói gì cơ?! Cô lên giường với Lãnh Mạch rồi á?!” Tống Tử Thanh ngạc nhiên đến mức gào rống lên, tôi vội vàng bịt chặt miệng anh ta lại, anh ta đẩy tôi ra, rồi lại níu chặt lấy quần áo tôi: “Có phải cô không muốn sống nữa không hả?! Cô có biết khí lạnh và quỷ khí trong người Lãnh Mạch lớn đến mức nào không?! Cô có biết sau khi cô để anh ta chạm vào người thì cho dù cô không chết, nội tạng cũng sẽ bị quỷ khí giày vò thối nát không hả?!
Tuổi thọ của cô sẽ bị giảm mất mấy chục năm đấy cô có biết không! Mẹ nó, cô lại còn nghĩ tới chuyện mang thai á, cô nằm mơ đi!
Anh ta không khiến nội tạng trong người cô bị hỏng là may lắm rồi! Cô lại còn muốn mang thai nữa chứ?!”
Tống Tử Thanh tức điên lên, suýt thì vung tay đập chất tôi, đây cũng là lần đầu tiên tôi nghe nói quỷ khí của Lãnh Mạch sẽ làm hỏng nội tạng trong người tôi, nhưng ngoại trừ hai lần suýt chết kia ra, cơ thể tôi không có chút khác thường nào cả, vả lại khi ấy Hàn Vũ không nói với tôi tình trạng đó, chẳng nhẽ bọn họ giấu tôi sao?
Nhưng nghe giọng điệu của Tống Tử Thanh là biết tôi không thể nào mang thai con của Lãnh Mạch được, lòng thâm thở phào nhẹ nhõm, chuyện gì tôi và anh ta cũng làm rồi, quỷ khí của anh ta sớm đã xâm nhập vào trong cơ thể tôi, bây giờ hối hận cũng chẳng có tác dụng gì. Vả lại, tôi cũng không tài nào hối hận được, bởi vì từ đầu đến cuối tôi đều không muốn làm chuyện đó với anh ta, tôi bất lực, đâu thể nào đối chọi được với Lãnh Mạch chứ?
“Tôi đúng là sắp bị cô làm cho tức chết rồi đây này! Sao cô lại không có chút bản lĩnh nào thế nhỉ!” Tống Tử Thanh lại gào ầm vào.
mặt tôi.
Tôi cúi thấp đầu mặc cho anh ta gào, anh ta quát, có nhiều lúc, càng tiếp cận gần với thể giới ma quái này, tôi càng cảm thấy chán ghét sự vô dụng của bản thân.
“Nhưng thấy cô hoạt bát, cả người phổng phao thế này cũng không giống nội tạng đã bị hỏng lắm” Có lẽ thấy bộ dạng cúi đầu của tôi trông rất đáng thương, nên Tống Tử Thanh bỗng mở lời với vẻ mềm mỏng hơn nhiều: “Có lẽ Lãnh Mạch đã dùng thuốc hoặc cách gì đó để phong ấn sự lưu thông máu trong cơ thể cô, kìm hãm quỷ khí ở một nơi nào đó trong cơ thể cô, nên cô mới bình yên vô sự như bây giờ. Đợi sau khi chuyện này kết thúc, tôi sẽ dẫn cô đi tìm ông nội, nhờ ông nghĩ cách lấy quỷ khí trong người cô ra”
Sự quan tâm của Tống Tử Thanh khiến sống mũi tôi bắt đầu cay cay, tôi kìm nén nước mắt, gật mạnh đầu ngay tắp lự với đôi mắt hoen đỏ: “Được, chúng ta giải quyết xong chuyện này trước đã.”
Tiểu Lị ra ngoài hỏi chúng tôi sao vậy, Tống Tử Thanh bèn nuốt lại lời định nói.
Bố mẹ Trương Điềm Điềm đồng ý cho chúng tôi nhìn mặt Trương Điềm Điềm lần cuối, khoảnh khắc khi nhân viên pháp y kéo tấm vải trắng lên, trước mặt tôi bỗng xuất hiện một mảng màu đỏ thâm. Nhưng chỉ trong chớp mắt, nó lại khôi phục về trạng thái bình thường.
Tôi dụi dụi mắt.
Lưng lại bắt đầu ngứa ngáy.
Cảm giác này… giống hệt cảm giác tôi đứng trên cây cầu trong khuôn viên trường đại học DI Không giống với cảm giác nhìn thấy hiện thường ma quái kỳ bí, mà trái lại… trái lại giống với cảm giác mắt tôi vốn dĩ là màu đỏ nên nhìn thứ gì cũng thấy đỏ!
“Tống Tử Thanh, anh thấy mắt tôi có thay đổi gì không?” Tôi ngẩng đầu hỏi Tống Tử Thanh.
“Không” Tống Tử Thanh liếc mắt nhìn tôi, sau đó đi quay sang kiểm tra thi thể của Trương Điềm Điềm. ¡ Không thay đổi gì, nhưng tại sao cả hai lần tâm mắt tôi đều biến thành màu đỏ như vậy chứ?
Thật kỳ lạ.
Tôi gãi gãi tấm lưng ngứa ngáy của mình, rồi cũng chẳng thèm suy nghĩ nhiều nữa, rảo chân về phía trước ngó nghiêng thi thể của Trương Điềm Điềm.
Hai mắt Trương Điềm Điềm trừng lớn, dáng vẻ khi chết cực kỳ đáng sợ, vừa nhìn là biết không phải tự sát, làm gì có ai tự sát mà hai mắt lại mở to như thế kia? Cổ tay trái của cô ấy có một vết dao cứa rất lớn, cắt đứt động mạch, chảy quá nhiều máu nên mới dẫn tới tử vong.
Ánh mắt tôi bất giác lướt qua vùng bụng của cô ấy, nó không nhô lên, không thể biết chắc liệu cô ấy có mang bầu thật hay không.
Tống Tử Thanh hỏi nhân viên pháp y rằng cô ấy có mang bầu không, pháp y nói có, kết quả giám định vừa mới được công bố, thai nhi đã được một tuần tuổi, vẫn chưa thành hình.
Tống Tử Thanh nghiêm mặt tiễn nhân viên pháp y đi.
“Sao vậy?” Tôi len lén giựt giựt vạt áo của Tống Tử Thanh.
Anh ta lắc đầu: “Bây giờ tôi vẫn chưa thể chắc chắn được suy đoán của mình, chúng ta qua nhà cô ấy xem thử đã, nhớ để ý xem có chấp niệm không”
“Được” Tôi gật đầu.
Ba người chúng tôi bước vào nhà bố mẹ Trương Điềm Điềm, Tiểu Lị đi an ủi bọn họ, còn tôi và Tống Tử Thanh kiếm cớ chạy vào phòng Trương Điềm Điềm, phòng của cô ấy vẫn được giữ nguyên hiện trường tử vong, chưa có ai động tới, dưới nên nhà còn có cả vết máu chưa được xử lý sạch sẽ, ga trải giường đã bị tháo ra, nhưng bên mép giường vẫn giữ lại vệt máu.
Trương Điềm Điềm chết trên giường, máu chảy lan ra khắp nơi.
“Chẳng phải vụ này giống với cái chết của Triệu Nhược Dung sao?”