Tiểu Lị đưa thẻ của hội sinh viên cho Tống Tử Thanh, nhưng bị bà cô quản lý ký túc đứng chặn ngoài cửa. Sau đó, anh ta giả vờ là sinh viên bê nước hộ, nhưng bà cô kia lại cứ đòi anh ta phải mặc trang phục bê nước mới chịu cho vào, giờ này chúng tôi biết đi đâu tìm trang phục bê nước đây, phiên chết đi được.
“Hay là anh cứ đứng ngoài đợi đi” Tôi nói với Tống Tử Thanh.
Nhưng làm vậy cũng không được, người điều tra chính là Tống Tử Thanh, tôi cùng lắm chỉ có thể nhìn xem ở chỗ nào có ma có quỷ thôi, vô dụng quá đi mất…
“Chỉ còn một cách nữa thôi!” Tiểu Lị nhìn thấy đàn chị bên câu lạc bộ đóng kịch cầm đạo cụ bước vào, trong đầu bỗng dưng nảy ra một ý nghĩ.
Tiểu Lị mượn bộ tóc giả dài, phấn trang điểm, rèm cửa, giày cao gót của đàn chị, sau đó…
“Ha ha ha!” Nhìn bộ dạng Tống Tử Thanh khổ sở khi bị bắt ép biến thành một cô gái với mái tóc dài được buộc bởi tấm rèm nhỏ, chân đi giày cao gót, lại còn đánh má hồng, tô son đỏ, tôi suýt cười đến mức não tàn.
“Các cô chắc chắn rằng mình không có ý định “chơi” tôi?” Tống Tử Thanh nghiến răng nghiến lợi nhìn tôi.
Trái lại, Tiểu Lị bày ra thái độ vô cùng nghiêm túc, lòng vừa nghĩ phải điều tra chuyện này, vừa đẩy Tống Tử Thanh đi vào phía bên trong: “Bây giờ chắc chắn có thể vào được rồi! Nhưng anh cao quá, phải cúi thấp xuống một chút!”
Vì cô em ngực bự, dù sắc mặt Tống Tử Thanh có tím tái đến mấy cùng đành ngoan ngoãn nghe lời giãn hai cẳng chân ra, đi đứng như một con cua bò ngang để lọt qua mắt bà cô quản lý ký túc, sau khi khuất khỏi tầm mắt của bà cô quản lý ký túc, Tống Tử Thanh mới lột bỏ hết mấy thứ đạo cụ vướng víu trên người ra, gắng sức lau sạch sẽ phấn má và son môi trên mặt.
Tôi cười đến mức muốn tắt thở, anh ta hậm hực trừng mắt lườm tôi, nghiến răng rít ra mấy chữ: “Đừng – quên – mất – chuyện — chính!”
Cười đùa là vậy, nhưng tất nhiên tôi sẽ không quên mất việc phải quan sát xung quanh, nhưng nhìn cũng như không, chẳng phát hiện ra điều gì hết.
Phòng ký túc của Tiểu Lị nằm ở tầng ba, trên đường đi, có mấy nữ sinh nhìn thấy Tống Tử Thanh tới đều chạy mất dép, Tống Tử Thanh rầu rĩï muốn chết: “Chẳng nhẽ tôi trông giống một tên lưu manh thích giở trò với con gái lắm à?”
Anh ta có một gương mặt ngây thơ vô số tội, đáng tiếc, nó chỉ thể hiện ra ngoài với mấy em gái ngực không bự.
Thật đấy, hễ nhìn thấy mấy cô em ngực bự, Tống Tử Thanh sẽ không thể dời nổi mắt, mấy cô nữ sinh kia không chạy mất dép mới lạ ấy!
Chẳng biết ngực bự có điểm nào tốt cơ chứt Tới tầng ba, vì phòng của Tiểu Lị xảy ra chuyện đó, nên không ai dám ở lại đây nữa, cả căn phòng trống hoác, cũng tiện cho chúng tôi điều tra.
Tống Tử Thanh và Tiểu Lị đi phía trước tôi, Tống Tử Thanh rất cao, nên anh ta chắn mất tâm mắt tôi, nhưng tôi vẫn có thể nhìn thấy được.
Tôi không nói tiếng nào, cứ thế lặng lẽ tiến vào bên trong, đúng lúc ấy, Tống Tử Thanh quay đầu lại nhìn tôi, tôi ra hiệu nói cho anh biết trong phòng có quỷ, anh ta gật đầu tỏ ý hiểu rõ, rồi quay sang nói với Tiểu Lị: “Người đẹp Tiểu Lị yêu dấu, bọn tôi đi đi lại lại trong trường lâu quá, mấy hôm nay em gái tôi sức khỏe không tốt, tôi có thể phiền cô… đi rót cho bọn tôi chút nước được không?”
“Ôi! Tôi xin lỗi, tôi đi ngay đây” Tiểu Lị không hề tỏ ra hoài nghi chút nào mà quay người rời khỏi phòng ngay lập tức.
Tôi lập tức bước vào phòng ký túc, đưa tay khóa trái cửa lại.
“Ở đâu?” Lòng bàn tay Tống Tử Thanh bỗng lóe sáng lên, anh ta vuốt mắt một cái, rồi đưa mắt nhìn xung quanh: “Làm gì có.”
“Không thể nào” Tôi nhìn về phía cô gái chỉ thấy nửa thân người trốn trong góc tường: “Nó ở kia kìa!”
Tống Tử Thanh nhìn tới chỗ tôi chỉ, anh ta lắc đầu: “Không được, tôi không nhìn thấy, chắc là mấy thứ chấp niệm yếu ớt thôi”
“Chấp niệm?”
“Có một vài linh hồn vì nguyên nhân nào đó mà khi chúng sắp biến mất, nếu trong lòng có một ý niệm rất lớn, sẽ để lại một chút chấp niệm, loại chấp niệm này ngay cả người của Minh giới cũng không thể nhìn thấy được, chỉ có..” Tống Tử Thanh quay sang nhìn tôi với ánh mắt phức tạp: “Chỉ có những người đặc biệt có khả năng ma quỷ tâm linh quá nhạy cảm, quá mạnh mẽ, thể chất thiên về điểm cực âm, vô cùng nhạy cảm với từ tính của ma quỷ mới có thể nhìn thấy được”
Kiểu người đặc biệt mà Tống Tử Thanh nói tới có lẽ chính là tôi.
Ngay cả người của Minh giới cũng không thể nhìn thấy được…
Tôi bỗng dưng nhớ lại:một chuyện, mới đầu khi ở thôn Nhân Hòa, tôi nhìn thấy người dân của cả một thôn, nhưng lúc ấy Lãnh Mạch đứng bên cạnh tôi lại chẳng có phản ứng gì, và cũng không hề nhìn thấy, những thứ đó chính là chấp niệm sao?
“Đi cứu… Điềm… Điềm..” Cô gái trong góc tường đột nhiên lên tiếng.
Tôi không nghe rõ, vội vàng bước lại gần, cả người quỳ xuống: “Cô nói gì?”
“Đi… cứu… Điềm..” Chấp niệm của cô gái vô cùng yếu, tôi đoán cô gái này là người đã chết trong ký túc – Triệu Nhược Dung, cô gái nhấc tay lên vẽ từng chữ một trong không trung.
Tôi hiểu.
“Cô bảo chúng tôi đi cứu Trương Điềm Điềm đúng không?”
Triệu Nhược Dung yếu ớt gật gật đầu, thân thể dần trở nên trong suốt, cô ấy sắp biến mất rồi.
“Cô còn biết chuyện gì nữa không? Là do Bút Tiên hại các cô sao? Bút Tiên bây giờ đang ở đâu?” Tôi vội vàng tranh thủ thời gian hỏi cô ấy.
Triệu Nhược Dung bỗng trở nên sợ hãi, ngón tay chỉ thẳng về phía sau tôi.
“Cẩn thận!” Một luồng gió vụt qua bên tai, Tống Tử Thanh kéo tôi ngã xuống.
Trước khi ngã xuống, tôi nhìn thấy một bóng đen sượt qua người tôi với một tốc độ cực kỳ nhanh, sau đó, bóng đen ấy đâm thẳng vào tường, rồi hoàn toàn biến mất.
Linh hồn của Triệu Nhược Dung cũng không thấy đâu nữa.
Thời gian bóng đen kia xuất hiện chỉ vỏn vẹn một giây, tốc độ của bóng đen quá nhanh, ngay cả tôi cũng không kịp nhìn rõ dáng vẻ của nó, và cũng không tài nào phân biệt được rốt cuộc nó là quỷ, hay là… một quái vật không tên nào khá!
c “Không sao chứ?!” Tống Tử Thanh kéo tôi dậy.
Tôi xoa xoa bên hông đau đớn vì ngã, lắc đầu: “Tôi không sao, vừa rồi xảy ra chuyện gì vậy?”
“Kỳ lạ thật” Tống Tử Thanh bày ra dáng vẻ nghiêm túc trước giờ chưa từng thấy: “Vậy mà tôi lại không cảm nhận được sự xuất hiện của con quái vật kia, không hợp lý chút nào, vả lại khi con quái vật kia chạm vào vai tôi cũng không bị tôi phong ấn, rốt cuộc nó là gì thế nhỉ?”
“Chạm vào vai anh? Phong ấn?” Tôi không hiểu.
“Bắt đầu từ khi tôi sinh ra, xung quanh cơ thể tôi đã tự mang một lớp phong ấn bảo vệ, một khi tà vật chạm vào cơ thể tôi đều sẽ bị phong ấn ngăn cản hành động, động tác của chúng sẽ chậm lại, trừ phi là tà vật có năng lực cực mạnh hoặc có bản lĩnh đặc biệt mới không bị ảnh hưởng bởi lớp phong ấn” Tống Tử Thanh nói.
Mẹ ơi, không ngờ Tống Tử Thanh lại có khả năng tự bảo vệ mình, bất công quá đi mất! ƒ “Bóng đen ban nấy rốt cuộc là gì vậy?”
Tôi hỏi Tống Tử Thanh, nhưng anh ta lắc đầu, tỏ ý cũng không biết.
Tôi đành chuyển lời của Triệu Nhược Dung cho Tống Tử Thanh, đúng lúc ấy, Tiểu Lị bưng nước tới, chắc chắn tôi không thể nói cho Tiểu Lị biết chuyện linh hồn của Triệu Nhược Dung xuất hiện ở đây được, tránh để cô ấy hoang mang lo sợ. Nhưng Tống Tử Thanh có một điểm tốt, chưa cần tôi phải kiếm cớ, anh ta đã nói rõ tất cả, lý do là vì nếu muốn điều tra chuyện này, thì tốt nhất phải đi gặp cô gái còn lại kia.
“Nhà của Điềm Điềm cách trường cũng không xa, tôi đưa hai người qua đó” Tiểu Lị lập tức đồng ý.
Chúng tôi nhân lúc bà cô quản lý không chú ý bèn chạy ra khỏi ký túc xá nữ, ánh nắng vụt tắt, trời sắp tối rồi, tôi thấy sắc trời thoáng chốc trầm hẳn đi, không kìm được lòng mà nghĩ tới bóng đen mình đụng phải lúc nấy, nó biết xuyên tường, lại còn miễn dịch với khả năng tự bảo vệ của Tống Tử Thanh, tôi thâm nghĩ, lần này gặp phải một con quỷ không hề đơn giản chút nào.
Tôi chỉ mong có thể tìm được một vài thông tin có tác dụng từ chỗ Trương Điềm Điềm.
Nhưng khi chúng tôi tới nhà Trương Điềm Điềm, thì thấy bố mẹ cô ấy khóc lóc nức nở nói, Trương Điềm Điềm mất rồi.