Tôi vừa nhai nhai viên thịt to đùng trong miệng vừa nhìn anh ta: “Chẳng nhẽ ở con phố đi bộ nhộn nhịp như thế này còn có hung quỷ hay lệ quỷ sao?”
“Đừng lấy quỷ ra đùa” Tống Tử Thanh hậm hực cầm đũa gõ cốc một cái vào đầu tôi: “Nhưng cô nói đúng đấy, hung quỷ, ác quỷ, lệ quỷ là ba loài dễ xuất hiện ở nơi dòng người qua lại tấp nập như phố đi bộ nhất, tôi sống ở đây một là vì tiện, hai cũng là vì trừ ma.
“Không phải chứ? Nơi người người qua lại tấp nập không phải dương khí rất mạnh sao?
Dương khí mạnh như thế chắc quỷ sẽ không dám bén mảng tới đâu mà? Tại sao lại có quỷ chứ, lại còn là những loài vừa nghe tên thôi đã thấy đáng sợ như thế kia?”
“Ai bảo cô nơi người người qua lại tấp nập thì dương khí mạnh, quỷ không dám tới?”
Ơ, tôi nhất thời nghẹn họng, không dám nói với Tống Tử Thanh rằng những điều này đều là do tôi đọc được trong sách, bởi vì những thứ đọc được trong sách toàn là viên tưởng, hoàn toàn khác xa hiện thực.
Tống Tử Thanh xỉa xói tôi, rồi lại nói tiếp: “Tuy phố đi bộ người người qua lại tấp nập thì dương khí sẽ mạnh, nhưng con người ấy mà, trong lòng họ đều có một vài tâm tư bẩn thỉu, tâm tư đen tối không thể nói ra, những thứ này đều là thứ hung quỷ, ác quỷ, lệ quỷ thích ăn nhất, và cũng là thứ có thể nâng cao năng lực của chúng nhất, chỉ cần chúng trốn ở nơi đông người một ngày, cho dù không cần ăn thịt người cũng có thể nhận được một nguồn năng lượng rất lớn”
Thì ra là vậy, con người là loài động vật phức tạp, dù người chính nghĩa đến mấy thì cũng sẽ giấu sự gian ác trong lòng, điều khác biệt duy nhất chính là, người phạm tội thì biến cái gian ác ấy thành hành động, còn người chính nghĩa thì giấu cái gian ác ấy trong giấc mơ.
“Hung quỷ, ác quỷ, lệ quỷ chẳng nhẽ là ba loài quỷ khác nhau sao?” Ăn uống cũng rảnh rang, nên tôi trò chuyện với Tống Tử Thanh luôn.
Tống Tử Thanh gật đầu: “Đúng vậy, ba loài quỷ này đều thuộc loại rất phiền phức, không dễ đối phó trong số các loài quỷ”
“Thế con nào lợi hại hơn? Lệ quỷ à?”
“Chưa chắc, còn phải xem tình hình cụ thể như thế nào”
“Ầu..” Tôi chỉ từng gặp lệ quỷ, chứ chưa từng gặp hung quỷ và ác quỷ bao giờ, cũng không biết cụ thể có gì khác biệt, càng không muốn biết! Thầm tự cầu phúc trong long, ngàn vận lần đừng để tôi đi tìm hiểu hai loài quỷ đó! Cũng ngàn vạn lần đừng gặp phải chúng!
Nhưng cầu phúc cũng không có tác dụng, mấy ngày sau, tôi vẫn cứ gặp phải chúng.
“À này, Tống Tử Thanh” Tôi lại gọi anh ta, anh ta nhìn qua đây, thực ra tôi muốn nói với anh ta chuyện hôm nay lúc Minh Vương định đối phó với tôi, trong người tôi đột nhiên phát ra ánh sáng đỏ, nhưng lời vừa đến bên miệng thì tôi lại nuốt xuống: “Thôi, không có gì đâu”
Có lẽ anh ta tưởng tôi muốn nói với anh ta chuyện Lãnh Mạch, nên cũng không miễn cưỡng tôi, cũng không nghỉ hoặc nhiều.
Tôi rất phân vân, chuyện lệ quỷ Hiểu Mai rốt cuộc có cần nói cho anh ta biết không nhỉ? Trước kia Lãnh Mạch:từng nói, Tống Tử Thanh cũng là người cất giấu bí mật, mà thứ vũ khí lệ quỷ Hiểu Mai đưa cho tôi cũng là bí mật của tôi, nếu nói cho Tống Tử Thanh biết bí mật này, vậy liệu rằng nguy hiểm có quá lớn không nhỉ?
Ngẫm nghĩ một lúc, cuối cùng tôi vẫn quyết định tạm thời không nói cho Tống Tử Thanh biết thì tốt hơn.
“À phải rồi” Tống Tử Thanh đột nhiên nói.
“Sao thế?” Tôi nhìn anh ta.
“Lúc tôi đi mua thịt nướng nhìn thấy Lãnh Mạch và một người đàn ông khác đang ở trong quán bar uống rượu đấy” Anh ta vừa nói vừa nhìn phản ứng của tôi.
Đáy mắt tôi tối hẳn đi, vô thức cắn môi dưới: “Chuyện này liên quan gì tới tôi sao?”
Chắc ngồi trong bar uống rượu, nói chuyện bông đùa với Minh Vương và Hàn Vũ chứ gì.
Tống Tử Thanh nhướng mày: “Có vẻ lần này cô và Lãnh Mạch đã hoàn toàn chia cắt rồi nhỉ?”
“Ừm” Tôi đáp lời anh ta bằng giọng mũi.
“Tốt quá rồi, có tin vui thì phải đốt pháo chúc mừng mới được.”
Tôi lườm anh ta: “Tống Tử Thanh, anh vui khi người khác gặp họa lắm nhỉ, anh yêu thầm tôi có phải không?”
“Phụt, đừng, trông cô như vậy ngoài Lãnh Mạch có thể cắn hai miếng ra, còn tôi thì thầm yêu cũng không yêu nổi, nhưng cuối cùng cô cũng cứt đứt quan hệ với Minh giới rồi, sẽ không bị bọn họ lợi dụng nữa đâu, tôi vui là vì vậy”
Tôi biết ngay mà.
Tôi uể oải đứng dậy: “Anh nghĩ nhiều quá rồi đấy, tôi không phải con rối!”
“Ai biết được, phụ nữ các cô một khi đắm chìm vào tình yêu đều sẽ trở nên rất mù quáng, ví dụ như Minh Vương” Tống Tử Thanh khoanh tay.
Thật không muốn dây dưa với anh ta về chuyện này, cùng lắm tôi chỉ thầm yêu Lãnh Mạch thôi, vẫn chưa làm gì quá đáng, mù quáng á? Vẫn chưa đến mức ấy đâu.
Hôm nay thật sự rất mệt mỏi, tôi chào hỏi Tống Tử Thanh vài câu rồi trở về phòng ngủ dành cho khách nghỉ ngơi.
Tắt đèn, tôi nằm trên giường nhìn lên trần nhà.
Buổi đêm, vẫn dài như thế.
Rất dài…
= Nửa đêm tôi mơ mơ màng màng tỉnh dậy đi vệ sinh, vừa từ nhà vệ sinh bước ra, còn chưa đi được hai bước thì đã trượt chân ngã xuống sàn.
Tống Tử Thanh nghe thấy động tĩnh liên chạy tới, tôi nằm dưới đất nói mơ, ý thức ngày càng trôi dạt về phía xa xa, tôi có thể cảm nhận được anh ta đang sờ đầu tôi, sau đó nói tôi sốt rồi, trong miệng còn không ngừng lẩm bẩm điều gì đó như thể là “sớm biết thế này thì đã không dẫn cái đồ phiền phúc như tôi về nhà rồi”, nhưng vẫn cõng tôi dậy và đưa tôi tới bệnh viện.
Trên đường đi, tôi hôn mê hoàn toàn, mãi đến khi tới bệnh viện tôi mới hơi tỉnh táo một chút, Tống Tử Thanh dù có lợi hại đến mấy cũng chỉ là một con người, anh ta không hiểu y thuật giống Hàn Vũ, có lẽ sợ tôi sốt cao rồi chết luôn, thần kiếm sẽ bị Minh giới lấy đi, nên mới vừa bước vào bệnh viện liền vội vàng gào lớn: “Bác sĩ! Mau tới đây đi!”
Mấy bác sĩ kia lần lượt chạy tới, bọn họ đều bị bộ dạng của anh ta dọa sợ, hai người trong số bác sĩ đỡ lấy tôi từ trên lưng anh ta rồi đặt xuống giường đẩy, tôi nghe văng vẳng bên tai âm thanh bận rộn vội vàng, mu bàn tay đau nhói một cái, mấy mũi tiêm cắm vào, bình truyền nước treo trên đầu, rồi lại tiêm mấy mũi lên cánh tay tôi, đút thuốc cho tôi, sau đó, Tống Tử Thanh sai người đưa tôi tới phòng bệnh tư nhân ở tầng cao nhất.
Không ngờ Tống Tử Thanh cũng có kiểu quan hệ như thế này, phòng bệnh tư nhân trên tầng cao nhất từ trước tới nay đều là nơi chuyện dành cho danh môn quý tộc, người có tiên ở.
Tôi nghe tiếng vị bác sĩ già đứng bên cạnh trách mắng Tống Tử Thanh: “Sao cậu có thể để cô ấy sốt đến mức này mới đưa tới bệnh viện thế? Cậu có biết nếu đến muộn một chút thì cô ấy rất có thể sẽ bị viêm màng não không hả? Bây giờ trong cơ thể cô ấy vô cùng hàn, vô cùng lạnh, nhưng bên ngoài thì lại nóng, cần phải nhập viện quan sát vài ngày mới được, cậu là gì của cô ấy, mời cậu ký tên ở đây”
“Tôi là anh trai cô ấy, tôi xin lỗi, hôm nay tôi không ở nhà, lúc về thì mới phát hiện ra cô ấy bị ngất” Giọng điệu của Tống Tử Thanh tràn đầy áy náy, không giống với vẻ bức người như khi đối đầu với Minh Vương.
“Đêm nay rất có thể cô ấy sẽ xuất hiện tình trạng mê man, bắt buộc phải có người túc trực bên cạnh cô ấy, nếu có bất kỳ chuyện gì thì mau chóng tới tìm tôi.” Bác sĩ vừa nói vừa lắc đầu: “Chưa gặp bệnh nhân nào sốt nghiêm trọng như vậy bao giờ.”
Tống Tử Thanh gật đầu lia lại vâng vâng dạ dạ rồi tiễn bác sĩ ra ngoài.
Tôi thấy khắp người vừa nóng vừa lạnh, rất khó chịu, đau đầu muốn chết, khí lạnh và quỷ khí trong cơ thể tôi do Lãnh Mạch để lại vẫn chưa hoàn toàn tan biến, cộng thêm chuyện hôm nay Minh Vương ném tôi xuống hồ, nên mới khiến tôi sốt cao đến như vậy.
Tống Tử Thanh quay lại, kê chiếc ghế đẩu ngồi bên cạnh giường tôi, anh ta thở dài: “Bây giờ tôi trả cô lại chỗ cũ có còn kịp không?”
“Không kịp nữa rồi” Tôi nhắm mắt cười yếu ớt: “Lại còn anh trai tôi nữa chứ, anh tiện thể quá đấy”