Chồng Ma Của Em

Chương 167: Ai quan tâm tới cảm nhận của tôi






“Cô chính là người mà hệ Ngân Hà phái tới để khắc Lãnh đại nhân đấy cô nhóc”

Người mà hệ Ngân Hà phái tới để khắc Lãnh Mạch?

Ha ha ha.

“Tôi thật lòng cảm ơn sự yêu quý của ông cụ non nhà anh, tôi chỉ mong anh ta không khắc tôi là được tôi, tôi khắc anh ta á? Anh thấy tôi khắc anh ta chỗ nào thế?” Tôi hậmïhực đáp.

“Cô nhóc, cô nên biết đủ đi, cô biết không, hôm qua anh ấy bảo tôi uống rượu với anh ấy cả đêm đấy, anh ấy hỏi tôi phải dỗ dành cô như thế nào, anh ấy nên xin lỗi cô kiểu gì, anh ấy cứ lẩm bẩm nếu hôm nay cô không để ý tới anh ấy, anh ấy sẽ phải làm thế nào đây. Đây là lần đầu tiên tôi thấy Lãnh đại nhân để tâm tới một người như thế đấy, cô nhóc à, cô không thấy anh ấy thích cô sao?” Hàn Vũ hỏi.

“Anh ta thích tôi?” Nghe lời Hàn Vũ nói, tôi chẳng vui mừng chút nào, trái lại càng rầu rĩ hơn, tôi ôm lấy đầu mình: “Có lẽ đứng từ góc độ của các anh thì trông anh ta có vẻ thích tôi thật, dẫu sao nhiều lúc anh ta cũng coi như rất quan tâm tới tôi, nhân vật lớn như anh ta có thể để †âm tới một con người nhỏ bé như tôi có lẽ là một chuyện vô éùng kinh thiên động địa. Nhưng nếu anh ta thật sự thích tôi, vậy thì anh ta sẽ không… làm chuyện giống như đêm qua.”

Không hề quan tâm tới bất kỳ cảm nhận nào của tôi, dù tôi có khóc, có vùng vây đến ấy, anh ta cũng vẫn giằng xé cơ thể tôi không ngừng.

Khoảnh khắc ấy, cảm giác lạnh buốt nơi trái tim thấm sâu vào tận xương tủy.


Nếu thích một người, vậy thì chí ít cũng sẽ để tâm tới cảm nhận của đối phương.

Những chuyện Lãnh Mạch đối xử tối với tôi có chăng chỉ đơn thuần là bởi tôi là “đồ vật sở hữu riêng” của anh ta mà thôi.

Hàn Vũ nghe tôi nói vậy liền trâm tư một lúc: “Ừm, nghe cô nói cũng có ký, nhưng tâm tư của Lãnh đại nhân trước giờ không ai đoán được. Thực ra cô phải nghe lời, không được làm trái ý anh ấy, anh ấy sẽ không bắt nạt cô”

Nghe lời anh ta, sau đó làm một con búp bê để mặc cho anh ta thích bày chỗ nào thì bày sao?

Tôi không làm được.

Tôi ngồi trống bếp thò đầu ra ngoài, Lãnh Mạch và Lạc Nhu đang ngồi trong phòng khách nói chuyện, Lãnh Mạch ngồi quay lưng vào tôi, tôi không nhìn thấy được biểu cảm của anh ta, nên chỉ có thể nhìn thấy dáng vẻ tươi cười phơi phới của Minh Vương Lạc Nhu, không biết hai người họ nhắc tới chuyện gì mà vui vẻ đến thế.

Lãnh Mạch lúc nào cũng trâm mặc, kiệm lời khi ở trước mặt tôi, nhưng khi ở trước mặt Minh Vương, anh ta lại có thể chọc cười cô ta, có thể nhận ra quan hệ giữa hai người bọn họ như thế nào…

Vậy nên rốt cuộc anh ta thích ai chẳng phải là chuyện đã rõ như ban ngày rồi hay sao?

Trái tim đã thấm mệt, tôi nhoài người lên chiếc bàn bên cạnh.

Một lúc sau, tôi nghe tiếng bước chân vọng lại, Hàn Vũ đang nấu cơm, anh ta ngoảnh đầu nói: “Lãnh đại nhân”

Lãnh Mạch tới rồi!

“Ừ, tôi tới… xem thử” Lãnh Mạch trầm giọng nhìn về phía tôi.

Tôi vẫn vùi đầu vào tay như cũ, không hề ngẩng đầu.

“Lãnh đại nhân, anh tới đây làm gì? Sao anh không đi nói chuyện với Minh Vương đi.” Hàn Vũ chọc anh ta.

“Im miệng!” Lãnh Mạch chặn họng.

“Dạ dạ hiểu rồi ạ, tôi có cần để lại không gian này cho hai người không?”

Không cần nói cũng biết chắc chắn Lãnh Mạch và Hàn Vũ ra hiệu bằng ánh mặt cho nhau.


“Vừa rồi em và Minh Vương nói gì về tôi?”

Câu này Lãnh Mạch nói với tôi.

Tôi không muốn nói chuyện với anh ta, nhưng không nói thì lại trông tôi nhỏ mọn, nên †ôi đành lạnh giọng đáp bừa một câu: “Nói anh giỏi”

“Ô? Em cũng khen tôi à?” Anh ta ngồi bên cạnh, thấy tôi không có động tĩnh gì bèn kéo lấy khuỷu tay tôi: “Khó chịu sao?”

“Buông tay ra!” Tôi đẩy phắt anh ta ra, tôi không thể nào tiếp tục giả vờ như không nhìn thấy anh ta nữa, vừa ngẩng đầu lên, gương mặt của anh ta lập tức phóng đại trước mắt, tôi đứng bật dậy tỏ ý tránh né: “Tôi không sao, cảm ơn anh đã quan tâm!”

Anh ta cũng đứng dậy theo, nheo mắt đánh giá tôi một lượt, sau đó giơ tay ra sờ trán tôi, tôi thẳng thừng hất tay anh ta sang một bên, anh ta bất giác tỏ vẻ khó chịu, hàng’lông mày cau chặt: “Em giở trò xấu tính gì vậy?”

Ha ha, như vậy mà gọi là anh ta thích tôi sao?

“Tính tình của anh tốt, tính tình của anh tốt nhất!” Tôi cãi lại anh ta, tôi là người, tôi không muốn trở thành một món đồ chơi không có suy nghĩ của chính mình, cứ thế để mặc cho anh ta bày trí, đã vậy lại còn phải dè dặt nịnh hót anh ta!

Tính tình của anh ta vốn dĩ rất xấu, vừa định vung tay lên đánh tôi, thì Hàn Vũ xen vào giữa kịp thời, anh ta bắt lấy tay Lãnh Mạch: “Lãnh đại nhân, người ta là con gái đấy, sao giọng điệu của anh nặng nề thế làm gì, hôm qua cô ấy lại bị khí lạnh làm đông cứng cả người một lần nữa, anh không dõ dành cô ấy, thì chí ít thái độ cũng phải tốt một chút chứ”

“Tỏ thái độ tốt với cô ấy thì cô ấy lại lườm nguýt, trên thế giới này vẫn chưa một ai dám xị mặt ra với tôi đâu đấy, nếu tôi không dạy dỗ cô ấy tử tế vài lần, thì ngay cả họ của mình là gì cô ấy cũng sẽ quên!”

Xem cái tính cái nết chết tiệt của Lãnh Mạch kì! Ai thèm cầu xin anh fa tỏ thái độ tốt với tôi cớ chứ?! Tôi vân chưa hèn mọn đến mức này!

Tôi hé miệng định cãi lại, nhưng Hàn Vũ lại cướp lời tôi trước: “Thôi được rồi cô nhóc, cô nghe lời Lãnh đại nhân nói cũng sẽ không mất đi miếng thịt nào đâu đúng không? Minh Vương vẫn còn ở ngoài đấy, hai người đứng đây cãi nhau e là không hay đâu.”

Hàn Vũ nói đúng, tôi cãi nhau với Lãnh Mạch sẽ chẳng bao giờ đánh đổi được thứ gì tốt đẹp, bởi vì kết cục mãi mãi đều được kết thúc bằng sự bạo lực đến từ phía anh ta.

Phản kháng thì sao? À, ngay cả Dạ Minh cũng không đánh thắng nổi anh ta, vậy thì tôi chẳng là cái khỉ gió gì hết.

Tôi quay phắt đầu đi, lựa chọn không cãi nhau với Lãnh Mạch nữa.

Chắc Lãnh Mạch cũng tức tôi lắm, nên cuốn theo cơn gió quay trở về phòng khách.

Tôi hít sâu một hơi.


“Cô nhóc à, cô đúng là, tại sao cô không nương theo tính tình của Lãnh đại nhân mà lại cứ thích cãi tay đôi với anh ấy:thế nhỉ?” Hàn Vũ nói với tôi.

“Bảo tôi nương theo tính tình của anh ta á?

Tại sao? Tôi làm sai điều gì rồi? Người cưỡng ép anh ta đêm qua là tôi sao? Là tôi không suy nghĩ tới cảm nhận của anh ta sao?” Tôi bùng lửa giận.

“Cô thật sự chưa từng suy nghĩ tới cảm nhận của anh ấy” Hàn Vũ lại nói tiếp: “Anh ấy tu luyện liên tục mấy trăm năm, trước giờ chưa từng chạm tới bất kỳ người phụ nữ nào, chúng tôi suýt thì tưởng khuynh hướng giới tính của anh ấy có vấn đề, sau đó cô xuất hiện, chúng tôi chưa từng thấy anh ấy thèm khát một người phụ nữ nào như vậy, anh ấy không kiềm chế nổi bản thân cũng là chuyện bình thường.”

Tôi hít sâu một hơi, hai mắt khẽ nhắm: “Nhưng kiểu người như anh ta thích bộc phát một cách đơn phương! Tất cả mọi người đều phải suy nghĩ tới cảm nhận của anh ta, tâm trạng của anh ta, tại sao không có ai thử đứng ở góc độ của tôi để suy nghĩ thử xem chứ? Nếu anh là tôi, anh sẽ như thế nào?”

Hàn Vũ bị tôi chặn họng;:anh ta hơi khựng lại một lúc rồi mới nói: “Lần đầu tiên anh ấy có tình cảm dây dưa với phụ nữ, cô thông cảm cho anh ấy đi”

“Tôi cũng là lần đầu tiên đấy! Ai thông cảm cho tôi đây?!” Tôi ngẩng đầu lên, tại sao rõ ràng người đêm qua bị cưỡng ép là tôi, người bị hại là tôi, vậy mà tôi vẫn phải đứng ở vị trí là người thông cảm cho người khác chứ?

Tư duy của tôi cũng không bảo thủ đến mức bắt buộc phải giữ lại lần đầu tiên đến lúc kết hôn thì mới có thể cho anh ta, bây giờ đã là thời đại nào rồi, nhưng chí ít, tôi từng nói với anh ta, chí ít chuyện này cũng phải là do hai người hòa hợp về cả thể xác và trái tim bằng lòng mới được! Anh ta muốn “làm” thì “làm”, “làm” xong cũng chẳng thèm đoái hoài gì tới tôi, tôi là cái gì cơ chứ?!

Tôi vốn tưởng rằng Hàn Vũ là người ngoài cuộc, cho dù anh ta là anh em của Lãnh Mạch, đứng về phía Lãnh Mạch, thì cũng sẽ hiểu rõ thế nào là tình, thế nào là lý, nhưng anh ta lại nói: “Sao cô có thể bảo Lãnh đại nhân thông cảm cho cô cơ chứ? Dù nói thế nào đi chăng nữa, anh ấy cũng là người người cao hơn cô không biết bao nhiêu đẳng cấp, vậy nên cô mới là người phục tùng anh ấy”

Ha ha ha, tôi nghĩ tự cao tự đại là tính cách xấu xa của Lãnh Mạch, nhưng không ngờ người ở Minh giới ai ai cũng thế, con người trong mắt bọn họ đều là kẻ hèn mọn, đều là ruồi muỗi!

Tôi hít một hơi thật sâu, thật sâu, sau đó quay người sải bước dài rộng ra khỏi phòng bếp.