Một người phụ nữ xuất hiện từ trong không gian, trên người mặc một cái váy ngắn liền thân màu tím, chiếc váy vô cùng đẹp, hoa văn tỉnh tế, đường may trên chiếc váy giống như đang chuyển động vậy, bay bổng như tiên, chân đi một đôi giày cao gót màu xanh dương, thân hình cao ráo, đầy đặn, cổ váy không thể che chắn được, đôi mắt sâu thẳm vô cùng quyến rũ thu hút người khác đó. Mà khuôn mặt người phụ nữ vô cùng đẹp, thuộc kiểu chỉ cần nhìn một cái, là kiểu nữ vương khiến người ta kinh ngạc mà phục tùng.
Người phụ nữ bước chậm tới trước mặt tôi, một chân hơi cong, nửa ngồi xuống, chậm rãi vươn một ngón tay ra, ngón tay sơn móng màu đỏ nhấc cằm tôi lên: “Cô là người kí hiệp ước của Lãnh Mạch? Trông cũng, thanh tú sạch sẽ, xinh đẹp động lòng người.”
Tôi nhìn người phụ nữ này, đôi mắt của người phụ nữ này có màu tím, trong mắt cô ta có sự uy nghiêm của kẻ mạnh mà không thể phản kháng lại được, đúng, là kẻ mạnh, tôi hoàn toàn không nói tiếng nào.
“Một con người nhỏ bé, có thể nói ra lời như vậy, đúng là có dũng khí.” Cô ta lại nói, lời nói nhẹ nhàng, hơi thở như lan như ngọc, đôi mắt có ý cười xinh đẹp hút hồn, đẹp đẽ quyến rũ, đến cả tôi cũng bị mê hoặc.
Lãnh Mạch là người đầu tiên từ bên kia đi tới, tốc độ rất nhanh, tôi chưa bao giờ thấy anh ta luống cuống như vậy, vừa tới trước mặt tôi anh ta liền quỳ một gối xuống với người phụ nữ kia, tôi ngơ ngác, nghe thấy anh ta cúi đầu nói: “Tham kiến Minh Vương”
Minh Vương?
Minh Vương…
Minh Vương ! !!
Người phụ nữ này là là người thống trị Minh giới Ma giới trong truyền thuyết, Lãnh Mạch và Dạ Minh còn thấp hơn một bậc, vị vương tối cao, Minh Vương ?!
Lãnh Mạch thấy Minh Vương nâng cằm tôi, ánh mắt vô cùng căng thẳng, nói với Minh Vương: “Con người cô ấy khá ngốc nghếch, nếu có gì mạo phạm, mong Minh Vương tha tội!”
Sao lại căng thẳng như vậy? Tôi thấy Minh Vương cũng…khá thân thiện mà.
Tâm mắt Minh Vương chuyển lên trên người Lãnh Mạch, hé miệng khẽ cười, vô cùng yêu kiều: “Mạch, trước giờ chưa từng thấy, ngươi lo lắng cho một người như vậy đấy.”
Lãnh Mạch nhấp cánh môi.
Minh Vương này gọi Lãnh Mạch là ‘Mạch, giọng điệu rất thân thiết, tôi lại nhớ tới lời Lão Quỷ từng nói, Minh Vương thích Lãnh Mạch, xem ra là thật rồi.
Trong lòng có hơi không vui.
Dạ Minh theo đó mà đáp xuống cầu, cũng quỳ một gối xuống: “Mẫu thân.”
Lúc này Minh Vương mới buông tay đang nâng cảm tôi ra, dáng vẻ cao quý đứng dậy: “Đều đứng dậy đi, người một nhà, không cần nhiều lễ nghỉ như vậy.”
Tôi vẫn ngây ra, Lãnh Mạch kéo lấy cánh tay tôi, kéo tôi dậy, tôi muốn hỏi anh ta gì đó, anh ta cho tôi một ánh mắt cảnh cáo, nhỏ giọng nói với tôi: ‘Im miệng, ngoan ngoan ở bên cạnh tôi, không được nói gì cả.”
“Ồ”” Cảm thấy bầu không khí khủng bố quá đi, tôi ngoan ngoan nghe lời anh ta, không nói gì cả.
Nhưng tôi cảm thấy tầm mắt của Minh Vương vẫn cứ đặt trên người tôi.
Sau đó Tống Tử Thanh cũng tới, nhưng anh ta là con người, không cần quỳ xuống, khoanh hai tay: “Một thanh kiếm không quan trọng, đến cả Minh Vương cũng tới, sức hấp dẫn của thanh kiếm này thật lớn, đáng tiếc là, thanh kiếm này đã nhận chủ, không ai sử dụng được, ngoại trừ cô gái này.”
Đối với sự vô lí của Tống Tử Thanh, Minh Vương không để ý, cũng không trách tội, khoé mắt vẫn luôn có ý cười: “Cô gái này nói rất có lí, một thanh kiếm mà thôi, không phá được sự cân bằng thế giới, đúng lúc cô gái này nhỏ máu nhận chủ với thanh kiếm, các ngươi cũng không cần tranh cướp nữa, thanh kiếm này ta đem về Minh giới bảo quản, các ngươi đưa chủ nhân của kiếm đi, chỉ cần chủ nhân còn sống, chúng †a sẽ không dùng được kiếm, các người xem, thế có được không.”
“Dựa vào cái gì đưa kiếm cho các người!”
Đương nhiên Tống Tử Thanh không vui: “Kiếm là kiếm của loài người chúng tôi, liên quan gì tới Minh giới các người? Ai biết được trong lòng Minh giới các người có âm mưu gì, nếu cho người tới giết chết cô ta thì sao, đến lúc đó không phải các người có thể tùy ý sử dụng thanh kiếm này sao?”
“Ha” Minh Vương khẽ bật cười, tuy rằng đang cười, nhưng bây giờ đến cả tôi cũng cảm nhận được, áp lực ngay lúc đó, nham thạch dưới vách núi đều bị dập tắt rồi!
Đây là thực lực khủng bố tới mức nào chứ!
Chả trách Lãnh Mạch lại lo cho tôi như vậy, chỉ cần Minh Vương động ngón tay một cái, đầu tôi và cơ thể chắc là lìa nhau luôn!
Đến cả trán Tống Tử Thanh cũng đổ mồ hôi lạnh, không dám đối diện với Minh Vương nữa.
“Minh giới trước giờ vẫn luôn chung sống hoà bình với loài người các ngươi, sao chúng ta lại cho người đi giết cô ta được? Hơn nữa, cô gái này lại là người kí hiệp ước với Lãnh Mạch nhà chúng ta, ta bảo vệ cô ta còn không kịp.”
Minh Vương nói rồi lại nhìn Lãnh Mạch, lại là bộ dạng yêu kiều như muốn nhỏ nước ra ấy: “Ta nói đúng không, Mạch.”
Cứ nói Lãnh Mạch nhà ta Lãnh Mạch nhà ta, còn gọi thân thiết như vậy, má nó! Đây là có ý gì!
Quan trọng là tôi thấy Lãnh Mạch còn rất nghe lời, cúi đầu trả lời cô ta: “Vâng, Minh Vương đại nhân nói có lí.”
Bực bội! Không vuil “Tính mạng của cô gái này, có nhà họ Tống ngươi bảo vệ, cũng không cần phải lo lắng, không phải sao?” Minh Vương lại nói: “Cũng không thể giao cả kiếm và người cho nhà họ Tống các ngươi được chứ, như vậy đối với Minh giới ta mà nói, cũng là uy hiếp, không phải sao?”
Tống Tử Thanh không nói gì nữa, Dạ Minh cũng không lên tiếng.
Minh Vương cười hai tiếng, ngón tay thon gầy chỉ vào một chỗ trong không trung, kiếm thần phát ra ánh sáng đỏ vẫn đang bay lơ lửng lập tức biến mất.
“Được rồi, sự việc đã giải quyết xong, đừng ở lại trong sơn động nữa, đều ra ngoài đi.” Minh Vương nói.
Kiếm đã bị Minh Vương lấy đi rồi, ba người Lãnh Mạch đánh nhau cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa, lúc này Tống Tử Thanh cũng biết một mình không đánh lại nhiều người, không tranh cãi gì nữa, Minh Vương làm một pháp thuật gì đó, tôi cảm thấy đất trời dịch chuyển một trận, lúc tỉnh táo lại, chúng tôi đã quay lại mặt đất.
Mà Minh Vương và Dạ Minh cũng biến mất rồi.
“Có sao không?” Lãnh Mạch túm lấy tôi.
Tôi nghĩ đến Minh Vương gọi anh ta thân mật như vậy, liền khó chịu, bực bội đẩy anh ta ra: “Tôi chẳng sao cả!”
“Sao em nổi giận với tôi?” Anh ta không hiểu.
Tôi không vui đó, quay đầu đi.
Anh ta vỗ mạnh một cái lên ót tôi: “Được rồi đấy, còn nổi giận vô cớ tôi xử lí em đấy, được chiều hư rồi à!”
Lãnh Mạch cái tên ngu ngốc này nữa! Anh ta chẳng hiểu lòng tôi cái gì cả!
Tống Lăng Phong xuất hiện rồi, hỏi tình hình chúng tôi, Tống Tử Thanh nói tình hình đại khái cho Tống Lăng Phong, rất kinh ngạc đối với việc tôi nhỏ máu nhận chủ với thanh kiếm, nhưng không cực đoan như Tống Tử Thanh, mà lại nói: “Đây có lẽ cũng là chuyện tốt, chỉ có cô nhóc mới sử dụng được kiếm thần, để tránh kẻ khác có mưu đồ lấy được, Tiểu Thanh, từ nay về sau cháu có thêm một nhiệm vụ quan trọng rồi”
“Nhiệm vụ gì ạ?” Tống Tử Thanh ngây ra.
“Bảo vệ cô nhóc này.”
“Hả? !” Tôi và Tống Tử Thanh đồng loạt kêu lên.
“Không phải chứ? Bảo vệ cô ta? !” Tống Tử Thanh phản ứng kịch liệt: ‘Ông nội có phải đầu ông hỏng rồi không, đáng nhẽ ông phải bảo cháu giết cô ta chứ!”
“Đầu cậu mới hỏng ấy:’ Lãnh Mạch ở bên cạnh lạnh lùng nói: “Nếu giết cô ấy, thì chẳng phải Minh Vương sẽ lấy được kiếm thần sao?”
Đúng vậy, Tống Tử Thanh không muốn tin sự thật này, suy sụp ôm lấy đầu: “Lẽ nào sau này tôi phải theo sau mông cái đồ ngu ngốc này làm người hầu sao? !”
Tống Lăng Phong cười với tôi, sau đó, gật gật đầu: ‘Đúng.”