Bởi vì Tống Tử Thanh dừng lại quá đột ngột, tôi không kịp phanh lại, lập tức đụng vào lưng anh ta, đau tới mức tôi phải ôm lấy mũi, suýt nữa thì chảy máu mũi rồi: “Tống Tử Thanh lưng anh làm bằng sắt à?”
“Sao lại dừng lại vậy.’ Lãnh Mạch đi lên.
“Không biết, hỏi anh ta ấy” Tôi chỉ Tống Tử Thanh.
Tống Tử Thanh vẫn bất động như cũ, nhìn về phía trước, lẩm bẩm một mình: “Không đúng, chỗ này phải bị xử lí sạch sẽ rồi chứ.”
“Anh đang nói gì vậy?” Tôi không nghe rõ, đi lên phía trước, nhìn về phía Tống Tử Thanh đang nhìn: “Phía trước có…’ gì sao…
“Đây là thứ gì? !’ Tôi kinh hãi hô lên, Tống Tử Thanh lập tức bịt lấy miệng tôi, âm thanh đã khiến đám động vật phía trước chú ý tới.
Toàn là chuột, ngay chỗ đất trống trước mặt chúng tôi, toàn là chuột cũng chưa đủ khiến người ta sợ hãi, quan trọng là, những con chuột này, nhìn còn cao hơn cả tôi luôn!
Chuột cỡ lớn à!
Chuột phát ra tiếng “chỉ”, liên tục không ngừng, cứ như đang hát, lại như đang kêu gọi đồng bọn, những con chuột xuất hiện từ năm cái động khác, một đám chuột lớn chặn trước mặt chúng tôi, còn dùng đôi mắt phóng to vô số lần nhìn chúng tôi.
Tôi âm thầm co rụt lại sau lưng Lãnh Mạch và Tống Tử Thanh: ‘Không phải ông nội Tống nói rằng con đường này không có trở ngại sao?
Lễ nào bây giờ đã tới ba cái cửa kia?”
“Trước mặc kệ chuyện này, đối phó với chuột đã rồi nói. Lãnh Mạch bẻ khớp tay.
“Không được.” Tống Tử Thanh ngăn lại: “Băng của cậu không thể dùng ở đây, bọn chúng không phải chuột bình thường, mà là chồn lông vàng, cậu nhìn xem, cái đuôi.”
Lúc này tôi mới theo lời Tống Tử Thanh mà nhìn, đúng thật, đuôi của những con chuột này không giống đuôi của mấy con chuột cỡ nhỏ, mà xù lông lên, càng giống chồn lông vàng hơn, tôi không hiểu, hỏi anh ta: “Vì sao Lãnh Mạch không thể dùng băng tấn công chồn lông vàng?”
Lãnh Mạch nói: “Chồn lông vàng, còn tên là Hoàng Đại Tiên, tuy không phải là thần tiên thật, nhưng nhìn thấy Hoàng Đại Tiên thì phải dập đầu, không được đánh, không được chửi, còn phải dâng gà lên, nếu không thì sẽ bị Hoàng Đại Tiên nguyền rủa, bất kì ai cũng không phải ngoại lệ, một khi tôi ra tay, đám Hoàng Đại Tiên này đều sẽ chết.”
Tống Tử Thanh ngồi xuống, bắt đầu vẽ bùa chú lên trên đất, Lãnh Mạch:kéo tôi lùi về phía sau, tôi hỏi Lãnh Mạch rằng Tống Tử Thanh đang làm cái gì, anh ta nói Tống Tử Thanh đang cầu siêu cho đám chồn lông vàng này.
“Cầu siêu?” Tôi ngây ra: “Ý anh là, đám chồn lông vàng này chết hết rồi, ở đây toàn là linh hồn của chồn lông vàng sao?”
Lãnh Mạch gật gật đầu, tôi lại nhìn chôn lông vàng, con mắt to đùng của đám chồn lông vàng kia chuyển qua đánh giá chúng tôi, cứ như giây sau sẽ nhào tới ăn sạch chúng tôi vậy.
Tôi nhớ tới lúc còn nhỏ đọc truyện cổ tích, có chỗ kể về chồn lông vàng, lúc đó tôi còn nhỏ, cảm thấy có hơi khủng bố, nên vẫn nhớ, bây giờ nhìn thấy cảnh tượng giống hệt như trong truyện, ngoài việc những con chồn này trở nên to hơn, ngoài Tống Tử Thanh ngồi phía trước giống như một thầy đồng vậy, gần như giống với những gì miêu tả trong truyện.
Tôi không nhịn được có chút kinh ngạc: ‘Lế nào những truyền thuyết về chồn lông vàng là thật sao?”
“Là thật, cũng không phải thật.” Lãnh Mạch nói.
“Cái gì gọi là là thật, cũng không phải thật, anh đừng có nói vòng vo có được không?”
Lãnh Mạch liếc tôi một cái, lại nhìn đám chồn lông vàng kia, bình tĩnh nói: ‘Những thứ em thấy trong sách, đều là thật.”
Sao anh ta lại biết tôi xem sách về những thứ này.
“Với cái tính của em, nhát gan, lại rất tò mò, chắc chắn là thích đọc những sách vớ vẩn nhất.”
Lãnh Mạch nhìn thẳng về phía trước mà nói.
Lãnh Mạch có năng lực nhìn thấu hả? Sao anh ta biết trong lòng tôi nghĩ gì!
Trong sách có nói, chồn lông vàng thích ăn gà, cho nên đêm hôm sẽ đi trộm gà. Lúc mới đầu, đi trộm theo từng đàn, kết quả chết rất nhiều, gần như tuyệt chủng.
Sau đó một con chồn lông vàng luyện thành tỉnh, có thể mở miệng nói tiếng người, liền mặc đồ của con người lên, vào thôn xem bói cho con người, tự xưng là Hoàng Đại Tiên, phí xem là một con gà.
Lúc con Hoàng Đại Tiên này hoá hình, ông trời yêu cầu nó một điều, chính là có thể được con người công nhận, mới có thể hoá hình.
Thế là, cứ gần tối nó lại chạy tới đồng ruộng, lúc này người xuống ruộng lao động đều đã về nhà rồi, chỉ còn một người đàn ông về khá muộn, con Hoàng Đại Tiên này mặc quần áo đứng trước mặt người đàn ông nói, ông thấy tôi giống người không? Ông thấy tôi giống người không? Người đàn ông hút một hơi thuốc nói, súc sinh thì vẫn sẽ là súc sinh, vĩnh viên cũng sẽ không thành người được, cút về ổ của mày đi, đừng có để tao nhìn thấy mày, nếu không tao sẽ lột da mày xuống.
Người đàn ông về nhà thì bị bệnh, không lâu sau thì qua đời, câu chuyện lưu truyền về “Hoàng Đại Tiên” cứ thế truyền đi.
“Vậy anh nói cái gì không phải thật?” Tôi ngẩng đầu nhìn Lãnh Mạch.
“Đám chồn lông vàng này, không giỏi như ‘Hoàng Đại Tiên, cũng chưa tu luyện tới mức hoá hình, chỉ là một con chồn lông vàng bình thường mà thôi. Nhưng hôm nay chúng ta gặp phải đám chồn lông vàng này, không giống trước đây, oán khí trong mộ cổ rất nặng, linh hồn của đám chồn lông vàng này tụ tập lại đây, tất nhiên sẽ hấp thụ rất nhiều âm khí, tụ lại một chỗ, là có thể nguyền rủa người khác.”
Nếu như bị nguyền rủa, vậy thì toi đời rồi.
Chả trách Tống Tử Thanh và Lãnh Mạch lại cẩn thận như vậy.
Trận phù văn của Tống Tử Thanh đã bố trí xong, anh ta ngồi khoanh chân xuống đất, chắp hai bàn tay lại, nhắm hai mắt, vô cùng ra dáng mà niệm chú ngữ.
Nếu như không phải tôi biết anh ta thực sự lợi hại, chắc chắn sẽ cho rằng anh ta đang cố ý ra vẻ thôi.
Rất nhanh, trên người Tống Tử Thanh xuất hiện quầng sáng, giống như Tiên Quân phiêu dật thoát tục, cứu rỗi chúng sinh ở trong tiểu thuyết tiên hiệp vậy.
“Nhạt nhẽo.” Lãnh Mạch rất khó chịu: “Con người các em giải quyết vấn đề cứ lắm chuyện như thế”
Tôi giả vờ như không nghe thấy.
Từng con chồn lông vàng dần dần biến mất dưới ánh sáng của Tống Tử Thanh, những con chồn lông vàng khác phát hiện không đúng lắm, một con trong đó kêu lên, âm thanh chói tai, tất cả chồn lông vàng giống như nổi điên vậy, xông về phía chúng tôi.
Tống Tử Thanh vẫn ngồi khoanh chân ở đó nhắm mắt niệm chú ngữ, không có động tĩnh gì cả.
Chồn lông vàng sắp nhào lên người anh ta rồi, tôi không dám nhìn, che mắt lại, nhìn từ kẽ ngón tay, Tống Tử Thanh bình tĩnh ung dung, tường băng của Lãnh Mạch trở thành một vòng bảo vệ trước người anh ta mà chồn lông vàng không thể phá vỡ.
Tống Tử Thanh không tránh, là vì anh ta biết Lãnh Mạch nhất định sẽ ra tay giúp đỡ sao?
Giữa hai người này, nhìn có vẻ mâu thuẫn xung đột, lại không ngờ rằng, có thể tin tưởng lẫn nhau như vậy.
Có Lãnh Mạch và Tống Tử Thanh ở đây, hàng trăm con chồn lông vàng lớn đều bị siêu độ biến mất hết, trong sơn động chỉ còn lại mùi của chồn lông vàng, rất hôi, khiến người ta buồn nôn, tôi nôn khan mấy cái.
Tống Tử Thanh đứng dậy, tường băng của Lãnh Mạch cũng biến mất, chúng tôi tiếp tục đi về phía trước, đẳng trước xuất hiện năm cái sơn động.
“Đi lối nào đây?” Tôi hỏi.