Chồng Ma Của Em

Chương 137: Chỗ cần to thì không †o






Đối với lời chế nhạo của tôi anh ta vẫn bình thường, hình như trong nhận thức của anh ta, tôi nói chuyện với anh ta, thì có nghĩa là tôi không tức giận nữa, anh ta như kiểu vui mừng lắm vậy: “Nhưng tôi đâu thấy em ăn táo vào bữa sáng với bữa tối đâu.”

“Thân hình tôi đẹp, không cần giảm cân!”

Tôi đắc ý nâng nâng cằm.

Lãnh Mạch lập tức vui vẻ, ánh mắt đầy ý cười đánh giá tôi một lượt, cố ý nhìn lên ngực tôi: “Thân hình em đẹp? Đúng là, nơi cần to…lại không to.”

“Anh không giở trò lưu manh thì sẽ chết à!”

Tôi lập tức ôm lấy ngực, đồ thối tha, cứ nhìn chăm chằm như vậy!

“Hừm..” Anh ta làm bộ suy nghĩ, cúi người về phía tôi, tôi căng thẳng trừng to mắt, môi anh ta ngay bên tai tôi, giọng nói trầm khàn đầy quyến rũ: “Hoặc là nguyên nhân mà một số chỗ nào đó của em nhỏ, là vì tôi chưa đủ cố gắng.”

Má nó chứt Tôi đỏ mặt tía tai đẩy anh ta ra, dậm chân: “Lãnh Mạch!”


Anh ta không bắt nạt tôi nữa, đứng thẳng dậy, ngửa cổ bật cười to, ngay sau lưng anh ta, bầu trời u tối dần dần được thay bằng nắng sớm, mặt trời dần dần lên cao, ánh nắng ấm áp, mặt trời mọc thật đẹp, lại chẳng đẹp bằng một nửa người đàn ông trước mặt tôi, sánh nắng dừng trên từng sợi tóc của anh ta, dường như những yêu tinh nghịch ngợm, nhảy vào đôi ngươi của anh ta, thắp sáng đôi mắt đó, cứ như ánh vàng vậy, làm tôi hoa cả mắt.

Lãnh Mạch rất ít khi cười lớn tiếng như vậy, tôi nhìn tới ngây người.

Đến khi anh ta cười đủ rồi, vỗ đầu tôi một cái: “Được rồi, ngắm tôi cũng đủ rồi đấy, hoàn hồn nào, tôi biết tôi rất đẹp trai, nhưng em cũng đừng làm bộ dạng si mê muốn nuốt chứng tôi đấy chứ.”

“Ai si mê anh! Đồ mặt dày!” Tôi vội vàng hung dữ với anh ta một câu, che đậy sự thật rằng tôi nhìn tới say mê rồi!

Anh ta vẫn ném quả táo cho tôi, tôi cũng nhận lấy, nếu vẫn không nhận, thì cũng quá quắt quá, cắn một miếng, ngọt ghê, vừa gặm vừa nói với anh ta: “Nhà Tống Tử Thanh trông có vẻ thần bí ghê, anh ta thực sự chỉ đơn giản là thầy âm dương thôi sao?”

“Đương nhiên không phải.” Hai tay Lãnh Mạch vòng ra sau đầu nhàn nhã đi bên cạnh tôi, ánh mắt nhìn về phía trước: “Tộc người bọn họ có hơi phức tạp, tuy nói đời đời đều làm thầy âm dương, nhưng lúc trước tôi và Tống Tử Thanh đánh nhau mấy lần, cậu ta có một số năng lực rất kì lạ, tôi nghi ngờ Tống Lăng Phong giấu bí mật gì đó trong người cháu trai ông ấy, không nói với tôi, dù sao thì, tôi cũng là người Minh giới”

“Tống Tử Thanh và anh từng đánh nhau?”

Cái kiểu như Tống Tử Thanh, đánh nhau với Lãnh Mạch? “Ai thắng ai thua?”

“Đương nhiên là tôi, còn phải nói à?” Lãnh Mạch một bộ kiêu ngạo.

Cho nên nói Lãnh Mạch cái tên bất thường này, tôi thật nghỉ ngờ trên thế giới này không có ai đánh lại được anh ta!

“Có điều…” Đột nhiên Lãnh Mạch chuyển đề tài, ánh mắt loé lên, có hơi khó chịu nói: “Chúng tôi đánh ba trận, hoà một trận.”

“Gì cơ ?!!1” Hoà? ! Tống Tử Thanh và Lãnh Mạch hoà nhau? ! Hoà nhau! Ôi trời ơi! Tống Tử Thanh à! Lại hoà nhau với Lãnh Mạch được á? !

Cái tên Tống Tử Thanh kia hả? Là Tống Tử Thanh mà tôi quen sao? Là cái tên Tống Tử Thanh nhát gan sợ ma gặp ma là co rúc bên cạnh tôi đi đường còn bị vấp hòn đá bị chổi đập một cái là ngã ra đất? !

Tôi không tin! Tôi không hề tin một chút nào cải “Sau này tránh xa Tống Tử Thanh chút.”

Lãnh Mạch lại nói: ‘Nếu cậu ta lấy được thanh kiếm kia, ràng buộc với thanh kiếm kia, tôi đoán cậu ta cũng muốn dùng thanh kiếm đó làm chút gì đó, đừng nghe cậu ta và ông nội cậu ta nói dễ nghe, bảo vệ hoà bình thế giới? Ha, vật nhỏ, em phải nhớ rằng, có những lúc, những thứ mắt nhìn thấy, tai nghe thấy, chưa chắc đã là thật, thứ thử thách bộ mặt thật của một người, là thời gian, và trái tim.”

Thứ thử thách bộ mặt thật của một người, là thời gian, và trái tim….


Thời gian lâu rồi, dùng trái tim để hiểu người đó, mới có thể biết được bản tính thực sự của một người.

Vậy Lãnh Mạch, anh thì là người thế nào?

“Còn nữa.” Lãnh Mạch võ đầu tôi.

“Muốn nói gì thì nói đừng có động chạm linh tinh được không?” Tôi cũng đánh một cái vào eo anh ta.

Anh ta trừng tôi: “Em ngu ngốc hả? Gặp nguy hiểm dưới tầng hầm thì em không biết dùng ấn kí tôi để lại trên người em sao? Vì sao phải để tên khác cứu em? Em ghét bỏ tôi không đủ bảo vệ em à?”

Ừm, câu cuối cũng khiến người ta cảm động đấy, nếu anh ta không dùng cái giọng hung dữ đó: “Anh để ấn kí gì trên người tôi? !”

Anh ta dừng bước chân, kéo vai tôi lại, dưới ánh mắt mơ hồ của tôi, bóp ngực trái của tôi một cái, vậy còn chưa xong, còn dùng ngón tay chọc chọc: “Ở đây, em quên rồi à?”

“Lãnh Mạch!” Tôi vội vàng ôm ngực lùi vê sau, cổ cũng đỏ luôn: “Trước mặt bàn dân thiên hạ anh làm cái gì vậy!”

“Giúp em nhớ lại.” Anh ta hừ hừ.

Tôi đúng là tức không chịu được, giở trò lưu manh quang minh chính đại như vậy đúng là không ai bằng: “Cái ấn kí vớ vẩn mà anh để lại cho tôi, ngoài việc dẫn tới càng nhiều mà và nguy hiểm cho tôi ra, sao tôi biết nó còn có thể đục tường? ! Hơn nữa, cho dù có thể đục tường, anh bảo tôi cởi sạch trước mặt Tống Tử Thanh à?”

“Em dám!” Anh ta gấp gáp, dùng sức kéo cánh tay tôi: “Nếu em dám như vậy, ông đây sẽ làm chết eml”

Tôi cũng sẽ không như vậy, cảm ơn!

“Được, cho dù Tống Tử Thanh không ở đó, anh lưu lại ấn kí trên ngực tôi, là muốn tôi vung ngực để đục tường à? !”

“…” Lãnh Mạch lập tức không còn lời gì để nói, lại cảm thấy không giữ được mặt mũi, già mồm át lẽ phải với tôi: ‘Ngực em cũng không to tới mức có thể vung.”

Tôi….nếu được, tôi thật sự muốn xé cái miệng của anh ta!

“Tạm biệt! Không muốn nói chuyện với anh!”


Tôi tức giận chạy lên phía trước.

Tống Lăng Phong và Tống Tử Thanh ở ngã rẽ phía trước gọi chúng tôi, tôi đột nhiên nhớ ra gì đó, vội vàng dừng lại, sờ cái vòng ngọc bội trên cổ, đúng lúc Lãnh Mạch cũng đi lên, tôi hỏi anh ta: “Đúng rồi, cái vòng Tống Tử Thanh đưa cho tôi rốt cuộc có tác dụng hay không?”

Lãnh Mạch nhìn qua, trong mắt lộ rõ sự không vui: “Sao em lại nhận đồ tên khác tặng cho em?”

Lại nữa rồi lại nữa rồi! Khó khăn lắm mới làm lành, tôi không muốn cãi nhau với anh ta nữa, thuận tay tháo xuống: “Vậy kệ đi, tôi ném đi vậy, nhìn cũng chẳng có ích gì.”

“Không tháo.” Anh ta vươn tay ra, lại đeo vòng lên cổ tôi, biểu cảm vô cùng đắc ý: “Biết thứ tên khác tặng em, không có tác dụng bằng tôi tặng em là được.”

Cái quái gì vậy? Cảm xúc của Lãnh Mạch thay đổi còn nhanh hơn bà dì, tôi sắp theo không kịp rồi.

“Ngọc bội của cậu ta là bảo bối mà tổ tiên truyền lại cho cậu ta, đương nhiên có tác dụng, nếu cậu ta đã đeo lên cổ em, thì cứ giữ lấy.”

Lãnh Mạch nói rồi, anh ta tự cắn rách ngón tay trỏ mình.

Tôi ngây ra: “Anh làm cái gì vậy?”

Anh ta dán sát lại, nhỏ máu anh ta lên ngọc bội.

Máu ngấm vào trong ngọc bội, giống như bị ngọc bội hấp thụ vậy, tôi nhìn thấy nhưng hoa văn rất nhỏ kia bắt đầu chuyển động, mấy giây sau, hoa văn thay đổi, dừng chuyển động, ngọc bội lại quay trở lại ngọc bội ban đầu.