Chồng Ma Của Em

Chương 127: Bé gái mặc váy đỏ






“Không mở được!” Tống Tử Thanh gấp muốn chết, cầm cái khoá đó ra sức đập.

Tôi lùi tới bên người Tống Tử Thanh, nhìn Trần Tùng đang cầm cái rìu, trong đầu đột nhiên hiểu rõ, tất cả mọi chuyện.

“Tống Tử Thanh, Trần Tùng là ông bố, mà chúng ta nghe thấy ở trong bài đồng dao”

“Gì cơ?” Tống Tử Thanh quay đầu lại: “Ý cô là…Trân Tùng giết vợ hắn? !”

“Đúng”’ Nhìn Trần Tùng từng bước áp sát, nhìn bé gái mặc váy đỏ cứ luôn bay sau lưng Trần Tùng, tôi đột nhiên có một chủ ý, lại không dám chắc chắn hoàn toàn, chỉ có thể thử thôi!

Tôi lớn giọng nói: “Trần Tùng uống rượu xong thì giết vợ mình, sau đó hăn chặt xác vợ ra, con gái hẳn nhìn cả quá trình hẳn gây án, khuyên hắn đầu thú, hắn nổi lòng muốn giết con gái, lừa con gái hẳn, bảo con gái giúp hắn chôn xác xuống gốc cây, sau đó cũng dùng rìu giết chết con gái.”

“Sao mày biết? !” Trần Tùng tới gần, đứng ở chỗ cách chúng tôi không xa, ánh mắt hung ác: “Ồ, lẽ nào chúng mày nhìn thấy cái tay ở trong thùng?


Dựa vào đấy mà đoán?”

“Cái tay trong thùng không phải của vợ anh, chắc là vợ anh chết sớm hơn” Tôi bình tĩnh lại, nhìn về phía Trân Tùng, nhưng không phải nhìn Trần Tùng.

Mà là nhìn bé gái mặc váy đỏ sau lưng hắn ta.

Bé gái mặc váy đỏ đi ra từ cái bóng của hắn, đang nhìn tôi, trên mặt không có da, cả khuôn mặt toàn là máu thịt, da vẫn chảy ra ngoài theo giọt máu, mạch máu, gân, xương trên mặt, đều nhìn thấy được, con ngươi treo lủng lẳng ở trên mặt, đây là con ma xấu nhất thảm nhất mà tôi từng thấy.

Lãnh Mạch từng nói, bộ dạng càng giống với lúc chết, oán khí càng nặng, khả năng là ác quỷ càng cao, ác quỷ là loại ma xấu nhất khủng bố nhất, ví dụ như ác quỷ Trần Mai trước đây đã gặp.

Tôi không biết bé gái mặc váy đỏ có phải ác quỷ hay không, nhưng tôi đoán răng, đoán là bé gái này, chỉ là muốn chúng tôi tới giải oan cho mình thôi.

“Người chết ở trong thùng không phải vợ hắn, vậy thì là ai?” Tống Tử Thanh hỏi tôi.

Lúc này vì động tĩnh của tôi, Trân Mỹ và Trần Đào đều đi ra, tôi chỉ vào Trân Mỹ: “Là cô ta”

“Hả? cô bé, cô làm tôi hoang mang quá.” Tống Tử Thanh theo đó mà nhìn Trần Mỹ: “Ý cô là, người chết trong thùng…là Trần Mỹ?”

“Đúng!”

“Vậy cô ta là ai?” Anh ta nhìn Trần Mỹ trước mắt, Trần Mỹ mà dẫn chúng tôi tới nhà.

“Tôi cũng không biết.” Tôi nhún nhún vai: “Chắc là tình nhân của Trần Tùng.”

Cơ thể bé gái mặc váy đỏ như một cái máy vậy, nghe thấy lời của tôi, chậm rãi xoay về phía Trần Mỹ.

Chỉ đáng tiếc là những người ở đây, trừ tôi ra, không ai có thể nhìn thấy bé gái.


“Em Đồng, em đang nói gì vậy, tôi nghe không hiểu” Trần Mỹ đi lên mấy bước đứng cùng Trần Tùng: “Có phải em hiểu nhầm gì rồi không? Đêm hôm hai em không đi ngủ, xảy ra chuyện gì sao?”

“Cô còn giả vờ à!” Tống Tử Thanh kêu một tiếng: “Chúng tôi phát hiện trong cái thùng ở nhà bếp nhà cô có tay người, cô giải thích thế nào đây!”

Mặt Trần Mỹ lập tức thay đổi: “Đêm hôm hai người không đi ngủ, đi lung tung trong nhà tôi là có ý gì? Hai người là ai?”

“Chúng tôi là ai, không phải lúc trên xe Tống Tử Thanh đã nói rồi sao?” Tôi dân dần bình tĩnh lại, lúc này bé gái mặc váy đỏ vẫn chưa tấn công, cũng không tấn công bừa bãi, trong lòng tôi lại nắm chắc hơn một chút: “Tống Tử Thanh mang bùa theo bên người, mà tôi lại là bạn của anh ấy, lẽ nào cô chỉ cảm thấy chúng tôi là người bình thường thôi sao?”

“Hai người… Trần Mỹ và Trần Tùng biến sắc.

Tôi ha một tiếng, chỉ Trần Mỹ: “Tôi không biết cô diễn vai nào ở trong đây, nhưng tôi thấy, chắc chắn là cô bị bé gái mặc váy đỏ quấy nhiễu, hai chuyện mà cô kể với chúng tôi lúc trên xe là thật, chỉ là, tôi đoán, em gái Trần Chi mà cô nói, sợ là cũng bị cô giết chết rồi. Mà trong câu chuyện thứ hai, con gái cô bị bé gái mặc váy đỏ quấy nhiễu mà cô nói, tôi thấy, cô mới là người bị bé gái mặc váy đỏ quấy nhiễu đúng không? Mà bé gái váy đỏ quấy nhiễu các người, là Trần Tùng tự tay giết, là con gái của hắn!”

Một ngọn gió thổi qua giữa chúng tôi, mang theo mấy chiếc lá.

“Ha ha ha ha” Đột nhiên Trần Mỹ ngửa đầu cười to.

Tống Tử Thanh đứng bên người tôi, lặng lẽ kéo lấy tay tôi, khiến tôi không quá căng thẳng.

Tuy tên đàn ông này rất nhát gan, nhưng hành động này, cũng coi như khiến tôi ấm lòng.

“Ha ha ha con nhóc như mày cũng khá đấy!

Nhà tao và hai chúng mày hoàn toàn xa lạ, tao không hiểu, rốt cuộc mày dựa vào manh mối nào, lôi ra được nhiều thứ như vậy:’ Trần Mỹ cười đủ rồi, đột nhiên hung ác nhìn tôi: “Nói! Có phải ai lộ ra tin tức cho chúng mày không!”

Tất cả đều vì bài đồng dao, tôi mới liên kết mấy đáp án lại, là đáp án bé gái váy đỏ muốn nói cho tôi và Tống Tử Thanh biết.

Không, không phải sự thật.


“Không ai để lộ chuyện của mấy người cả, lúc đầu tôi và Tống Tử Thanh cho rằng con người cô cũng tốt, là tự mấy người để lộ dấu vết, hành vi của mấy người quá quái dị, không thể không khiến người khác nghi ngờ” Tôi nhìn Trân Mỹ, chậm rãi nói: “Mấy người giết ba người, Trần Mỹ, mẹ của bé gái váy đỏ, bé gái váy đỏ, chặc xác bọn họ cho vào từng túi làm thịt đông lạnh, để trong tủ lạnh, muốn tìm cơ hội chuyển mấy thi thể này đi, tôi thấy, cái tay ở trong thùng, là mấy người chưa kịp xử lí nhỉ”

Phía đối diện im lặng, sau đó, người phụ nữ đóng giả Trần Mỹ cười ác độc: “Chuyện đã tới nước này, không còn gì để che giấu nữa, dù sao thì chúng mày cũng không trốn thoát được đâu, cổng sắt là khoá mật mã, trên tường ở trong sân toàn là dây thép gai và thủy tinh, chúng mày trốn thế nào được? Tao không muốn giấu diếm nữa, cho chúng mày chết được nhắm mắt”

Tôi và Tống Tử Thanh không hề nói gì cả.

Mây đen kéo đến, gió lạnh quanh thân, tôi nghiêng đầu nhìn Tống Tử Thanh một cái, anh ta im lặng, rũ mắt, nửa gương mặt chìm trong bóng tối, tôi không thấy rõ được biểu cảm của anh ta.

Nhưng tôi vẫn cứ cảm thấy, anh ta lúc này, không hề giống với Tống Tử Thanh nhát gan lúc nấy một chút nào cả.

“Tao nói cho chúng mày biết vậy.” Người phụ nữ mở miệng: “Tao là Trần Chi, là em gái ruột của Trần Mỹ, chuyện mà tao kể cho chúng mày lúc ở trên xe là thật, tao thực sự từng suýt nữa đi vào hoàng tuyền, Trân Mỹ cũng từng xin cho tao một chuỗi tràng hạt thật, nhưng cô ta không biết, tao suýt chút nữa đi vào hoàng tuyền, là bởi vì, tao giết bạn trai cũ của tao, gã ta tới tìm tao, đòi mạng”

Gió, đột nhiên lớn lên.

Tôi hơi co lại, giữ mái tóc dài bay theo gió.

Không ngờ răng, người đóng giả Trần Mỹ, lại là em gái ruột của cô ấy, Trần Chil Trần Chỉ lại nói: “Có một hôm Trần Mỹ phát hiện trong tủ lạnh nhà tao có rất nhiều thịt, cô ta muốn nấu cho tao một bát canh thịt, liền lấy thịt ra hầm, trong lúc đó thấy không đúng lắm, vì thịt này quá tươi quá mềm, không phải là thịt lợn thịt bò thịt dê, mà cô ta còn ngửi ra được, miếng thịt này phát ra….mùi máu người.”