Chồng Ma Của Em

Chương 126: Chạy trốn






Tôi buột miệng khẽ kêu một tiếng, lùi vê sau hai bước, chân nhũn ra, ngồi bệt trên nền đất.

Tống Tử Thanh lui lại mấy bước, đụng lên cửa kính ở đằng sau, vang lên một tiếng không nhỏ: “Cô, cô, cô bé…cô, cô, cô, cô….nhìn thấy thứ bên trong thùng không?”

Giọng của anh ta đang run rẩy, tôi cũng chẳng tốt hơn, vậy mà trong cái thùng kia có một cái tay người! Ở nơi tối tăm này, đổi thành ai thì cũng sẽ bị doạ sợ vỡ mật thôi!

“Chúng ta….có phải…nhìn nhầm rồi không?” Tôi cũng đang run cầm cập, có thể là nhìn nhầm, dù sao thì ban nãy chúng tôi chỉ mới liếc một cái thôi, đèn của chiếc đồng hồ lại không sáng lắm, có thể là xương lợn gì đó mà chúng tôi nhìn nhầm thôi: “Hay là, nhìn…thêm lần nữa?”

“Tôi không xem nữa đâu! Cô muốn thì tự đi mà xeml”

Tên này nhát gan quá vậy!

Tôi vẫn không dám tin trong nhà Trần Mỹ lại có một thùng chứa bàn tay, bình tĩnh lại một chút, tôi hít sâu một hơi, sau đó từ từ bò dậy, đồng hồ đeo tay của Tống Tử Thanh rơi vào trong thùng, ánh sáng của chiếc đồng hồ lấp loé, chiếu bóng của cái thùng từ bên trong ra, một lúc sau bóng của cái thùng biến mất, trong đêm tối, giống như có thứ gì đó đang cười nhạo vậy.


Tôi không ngừng nói với bản thân rằng, đừng nghĩ nhiều, đừng nghĩ nhiều, đừng tự mình doạ mình, thực ra không có gì cả, chỉ là một cái thùng đựng thịt còn thừa lại mà thôi, cứ nghĩ như vậy, tôi nhắm mắt chậm rãi mò tới bên thùng, ngón tay đã chạm vào cạnh thùng, trong lòng vô cùng sợ hãi, giống như một quả bóng bị thổi căng hết cỡ, chỉ cầm đâm một chút, tôi nghĩ có thể tôi sẽ nổ tung mất, nhưng tôi vần lấy dũng khí không biết ở đâu ra, mở mắt, nhìn vào thùng.

Lần này, tôi nhìn thấy rất rõ ràng.

Trong thùng thực sự có một bàn tay người, là tay của phụ nữ, năm ngón tay hơi mở, có sơn móng tay, nhìn như đang muốn năm lấy gì đó.

Chỉ trong một hai giây, cả người tôi như bị cố định lại, giống như đang chết máy, đến cả hét cũng không hét lên được, ngay lúc tôi đang cực kì sợ hãi, cả người tôi đờ ra, đều ngừng lại, đến cả hơi thở cũng không có, căn bản không thể phát ra tiếng.

“Này, cô bé, cô nhìn thấy gì rồi?” Tống Tử Thanh gọi tôi, khiến tôi tỉnh lại.

Phùi Lồng ngực tôi phồng lên, hít một hơi thật sâu, coi như ngay lúc sắp nổ tung này mà bình tĩnh lại, tôi lau trán một cái, mới biết rằng, cả trán tôi toàn là mồ hôi, mồ hôi chảy dọc xuống, khiến tâm mắt tôi trở nên mơ hồ, tôi lại lau lần nữa, lúc này mới nhớ tới chuyện chính: “Tống Tử Thanh anh mau tới đây mà xeml”

Thấy tôi vậy mà lại không bỏ chạy, Tống Tử Thanh do dự đi tới, cúi đầu nhìn vào trong thùng, may là tôi kịp thời kéo lấy anh ta, nếu không thì anh ta ngã ra đất rồi, tôi vội vàng mở lời để rời đi sự sợ hãi của anh ta: “Suyt, anh đừng có phát ra tiếng, cái tay này chắc chắn là tay người, nhưng vì sao đám người Trần Mỹ lại để tay người ở trong đây? Anh có từng nghĩ chưa?”

Tống Tử Thanh lắc đầu như con rối gõ: “Giết người chặt xác, chị Mỹ Mỹ nhìn hoà nhã dễ gần vậy mà, sao lại…”

“Vấn đề năm ở đây!” Tôi thấy cảm xúc anh ta cũng ổn định lại rồi, mới buông anh ta ra: “Cho dù bọn họ giết người chặt xác, vì sao lại đặt trong thùng này, lại đặt ở nơi dễ nhìn thấy như vậy? Hơn nữa anh nhìn trong thùng mà xem, toàn là rác rưởi, còn có tôm mà bọn họ ăn lúc trước cũng ở trong đây, sao cái tay này lại vứt cùng một chỗ với đồ mà chúng ta từng ăn?”

“Đúng vậy, thật kì lạ, không phải nên giấu đi sao?”

“Chắc chăn là vẫn có vấn đề!” Tôi xoay người lại đi tìm manh mối, mượn ánh đèn của đồng hồ phát ra từ trong thùng, coi như có thể nhìn rõ nhà bếp này, tôi đi tới bên cạnh bồn nước.

Trong bồn nước toàn là máu! Máu còn văng ra xung quanhl “Tống Tử Thanh, anh mau tới đây xeml”

Tống Tử Thanh chạy tới, cũng hô theo: “Rốt cuộc đây là chuyện gì? Lẽ nào bọn họ chặt xác ngay tại đây một cách trắng trợn?”

“Không đúng” Tôi vẫn thấy sai ở đâu đó, lại nhìn sang bên cạnh, trên bàn đặt một cái thớt, trên thớt có máu, dao cũng có máu, chúng tôi không thể xác định đây là máu của người hay là máu của động vật, nhìn theo hướng này, trong nhà bếp có một cái tủ lạnh nhỏ, tôi mở cửa tủ lạnh ra, ngoài hơi lạnh xông vào mũi ra, còn có mùi của máu.

“Tống Tử Thanh!” Tôi lại gọi anh ta.


Tống Tử Thanh chạy tới, tôi chỉ vào trong tủ lạnh: “Anh nhìn đi”

Trong tủ lạnh toàn là thịt đựng trong túi bảo quản, nhìn có vẻ vẫn còn tươi mới, ghê tởm kinh khủng, dạ dày tôi hơi cồn cào, Tống Tử Thanh vươn tay muốn lấy một túi thịt ra nhìn cho kĩ, nhưng đống thịt xếp cao quá, chân tay anh ta lóng ngóng không cẩn thận đụng đổ đống thịt, một đống túi thịt lụp bụp rơi xuống, tiếng vang lớn như vậy, nhất định sẽ dẫn đám người Trần Mỹ tới!

“Cái đồ ngu ngốc nhà anh!” Tôi đánh anh ta một cái, vội vàng ngồi xuống nhặt túi thịt, sau đó tôi nhìn thấy trong một thúi thịt, đựng nửa ngón tay! Ngón tay của người!

“AI” Tống Tử Thanh lại hét lên trước cả tôi.

Tôi vô thức ngẩng đầu, một cái đầu trong tủ lại rơi xuống, đập lên đầu tôi, lại lăn xuống đất, lăn tới bên cạnh chân tôi, lộ ra nửa con mắt, đang nhìn tôi.

“AI” Tôi không nhịn được nữa, hét lên, vừa hét vừa lùi về sau, ném túi thịt trong tay lên đất.

“Ail” Giọng nói của Trần Tùng vang lên.

“Thôi xong! Làm sao đây?” Tôi sắp bị doạ cho sợ chết khiếp rồi, trong đầu trắng xoá, nghẹn giọng hỏi Tống Tử Thanh.

“Chạy mau, chúng ta rời khỏi đây!” Tống Tử Thanh kéo tôi dậy, xoay người chạy.

Một hôm bố uống rượu say khướt; Nhấc rìu lên đi về phía mẹ.

Bố ơi bố, chặt rất nhiều nhát; Máu màu đỏ nhuộm đỏ cả tường.

Đầu của mẹ a, lăn xuống gầm giường, Mắt của bà ấy, vẫn đang nhìn tôi.

Bố, mẹ, vì sao vậy, vì sao vậy; Sau đó a bố, gọi tôi giúp ông ấy; Chúng tôi chôn mẹ dưới gốc cây.

Sau đó a bố, vung cái rìu lên; Lột da tôi làm thành búp bê.

Đồng dao đột nhiên vang lên ngay lúc này.


Tống Tử Thanh kéo lấy tôi bỏ chạy, tôi nhìn chỗ TV ở phòng khách, xuất hiện một bóng người nho nhỏ, mặc váy màu đỏ thẫm.

Cuối cùng chúng tôi xông ra khỏi biệt thự nhà Trần Mỹ, nghe thấy sau lưng vang lên tiếng quát của Trần Tùng: “Đứng lại!”

Sao lại đứng lại được, chúng tôi chạy qua sân, chạy qua cây cổ thụ…

Trong đầu tôi nhớ tới bài đồng dao đó.

Bố bảo con gái chôn mẹ dưới gốc cây, sau đó chém chết con gái, lột da của con gái, làm thành búp bê…

Cổ thụ….cái đầu của phụ nữ ở trong tủ lạnh, đứa bé mặc váy đỏ….chuyện kì lạ mà Trần Mỹ kể với chúng tôi…

Tất cả như nối liền một mạch, sự thật đã gần lắm rồi, lại không có cách nào năm đượ!

c Chạy tới cổng sắt, Tống Tử Thanh túm lấy khoá cửa.

“Bị khoá rồi!” Anh ta hét lên.

Tôi quay đầu lại, Trần Tùng đã cầm cái rìu đi ra từ trong nhà, cười ác độc, cái bóng sau lưng hắn kéo rất dài, cái bóng mặc váy đỏ, đang dẫm lên bóng của hắn, mà hắn, vẫn còn chưa biết.