Chồng Ma Của Em

Chương 124: Nhà cổ đầy hoảng sợ






Nói là thịt người, tôi cũng không có chứng cứ rõ ràng, cũng có thể là do thần kinh tôi quá nhạy cảm, nhưng tôi không thể ép mình coi như không có chuyện gì mà ăn cơm, nuốt không trôi, chỉ gắp một ít rau vào bát, cứ để như vậy, đỡ phải để đám người Trần Mỹ hỏi tôi.

“Có phải cơ thể em Đồng không thoải mái không? Tôi thấy em vần không muốn ăn” Trần Mỹ vấn phát hiện, hỏi tôi.

Tôi vừa muốn nói không sao, Tống Tử Thanh đã cướp lời: “Chắc chắn là cô ấy đã lén ăn đồ ăn vặt ở phố đi bộ sau lưng tôi, còn ăn bánh cuộn, kệ cô ấy đi, còn không cho tôi ăn đậu phụ thối, nhìn xem, tự cô ấy cũng không ăn nổi cơm luôn”

Tống Tử Thanh là một tên ngốc, giám định xongl Trong bữa cơm tôi thấy Trần Mỹ và Trần Tùng vẫn luôn gắp thịt cho Trần Đào, nhìn thì rất hoà thuận, nhưng người già ăn nhiều thịt vậy có tốt không? Hơn nữa Trần Mỹ và Trần Tùng cũng giống tôi, không hề ăn thịt, trừ Tống Tử Thanh ra.

Tống Tử Thanh lại uống canh gà lại gắp thịt bò, ăn vô cùng vui vẻ, tôi thấy kì lạ, ban nãy tôi thấy trong nhà bếp đâu có nhiều thịt như vậy, còn những món này nữa, mỗi canh gà đã tốn rất nhiều thời gian rồi, cô ấy nấu một bữa cơm phong phú nhanh như vậy, càng khiến người ta nghi ngờ.

Không phải Tống Tử Thanh nghĩ nhiều sao, nham hiểm sao, lẽ nào anh ta không phát hiện những chỉ tiết này à? Hay là anh ta phát hiện rồi, nhưng giả vờ như không phát hiện? Hoặc…nhìn anh ta thế này, anh ta là một tên tham ăn! Chắc chăn là vậy!

Trần Mỹ múc một bát canh gà, cứ muốn tôi nếm thử, tôi sợ nếu cứ từ chối nữa sẽ khiến họ nghỉ ngờ, nhận lấy bát canh gà, thực ra tôi cũng muốn chứng minh xem đây có phải thịt gà hay không, căn một cái, bình tĩnh lại, uống một ngụm canh, cắn một miếng thịt.

Rất ngon, rất tươi rất ngọt, giống thịt gà, chắc là thịt gà, có lẽ là tôi nghĩ nhiều rồi.


Tôi coi như thở phào một hơi, nghĩ xem nên khen Trần Mỹ thế nào, vừa ngước mắt, dư quang thấy Trần Tùng đang nhìn tôi, thấy tôi ngẩng đầu, Trần Tùng mới thu lại tâm mắt.

Ừm…rốt cuộc trên người tôi tôi có chỗ nào khiến đàn ông hứng thú vậy?

Ăn cơm xong tôi nói muốn giúp rửa bát, Trần Mỹ vẫn không cho, tôi thu dọn bát đũa đem tới nhà bếp, Trân Mỹ lại tới cầm lấy bát đũa trên tay tôi, nói để cô ấy được rồi, bảo tôi và Tống Tử Thanh đi nghỉ ngơi đi, lần này tôi đồng ý rất nhanh, không dây dưa với cô ấy nữa, kéo lấy Tống Tử Thanh đi lên tầng.

Trần Tùng chuẩn bị phòng khách cho chúng tôi, trải giường, hỏi tôi: “Hai người muốn một phòng, hay là…”

“Đương nhiên là hai…ưml” Tống Tử Thanh bịt lấy miệng tôi.

“Một phòng là được” Tống Tử Thanh nói với Trần Tùng.

Một phòng? Cái quái gì vậy!

Tôi dùng sức đẩy Tống Tử Thanh, căn tay anh †a một cái, anh ta bị đau buông tôi ra, nhe răng nhếch miệng ra ý cho tôi, tôi ngây ra, có phải anh ta cũng phát hiện căn nhà này bất thường, cho nên mới muốn ở chung một phòng.”

“Tình cảm của hai người thật tốt, thật hâm mộ”

Trần Tùng nói.

Tôi không nói gì, Tống Tử Thanh cũng không phản bác, cười cười xoa đầu, bộ dạng còn rất ngượng ngùng.

May Lãnh Mạch không ở đây, nếu không chắc tôi và Tống Tử Thanh đều bị anh ta đánh chết luôn.

Trần Tùng dọn phòng xong thì ra ngoài, nói bọn tôi cứ tự nhiên, tùy tiện, khách sáo hai câu, Tống Tử Thanh tiễn Trân Tùng ra ngoài, đóng cửa phòng ngủ lại, khoá cửa, xoay người căng thẳng nhìn tôi: “Căn nhà cổ này có thứ yêu ma gì không cô nhóc?”

“Anh giữ tôi lại, không phải chỉ vì sợ cái này chứ?”

“Không thì sao?” Anh ta nhìn tôi, sau đó ôm lấy người mình: “Cô không làm chuyện đồi bại với tôi đấy chứ!”


“…” Có phải tôi nghĩ tốt cho Tống Tử Thanh quá không? Đau cả đầu: “Anh không thấy căn nhà này rất lạ à? Không thấy thịt hôm nay anh ăn rất lạ sao? Anh không cảm thấy trong căn nhà này, viết một chữ không hoà hợp rất to sao?”

“Thịt hôm nay ăn kì lạ?” Tống Tử Thanh nghĩ lại, mê man lắc đầu: “Làm gì có, tôi thấy thịt hôm nay rất tươi ngon, ăn ngon lắm, tôi cũng không cảm thấy căn phòng này có gì kì lạ, ngoài cây đại thụ trong sân ra, những thứ khác đều bình thường, không phải cô nói trong nhà này không có thứ gì bẩn thỉu sao?”

Không biết là Tống Tử Thanh không nhận ra thật hay là giả vờ không nhận ra, mà sự chú ý chỉ đặt lên người Trần Mỹ!

Kệ đi, những điều kì lạ quá nhiều, không thể nói rõ với Tống Tử Thanh ngay được: “Ngủ đi, tôi ngủ giường, anh ngủ sàn!”

Tống Tử Thanh tỏ ra không vui: “Vì sao không phải cô ngủ sàn tôi ngủ giường?”

“Bởi vì đây là đặc quyền của con gái, anh là con gái sao? Anh là con gái thì tôi cho anh ngủ giường!”

“Tôi là con gái đó, ngài có thấy tôi xinh đẹp mềm mại không?” Tống Tử Thanh đè giọng nói một cách yểu điểu , tôi cười muốn chết luôn.

€ó điều cuối cùng anh ta vẫn ngủ sàn.

Chúng tôi đều là mặc đồ để ngủ, lần đầu tiên ngủ cùng đàn ông khác ngoài Lãnh Mạch trong cùng một phòng, tuy rằng chúng tôi không có cảm giác gì với nhau, tôi cũng biết Tống Tử Thanh không thể làm chuyện cầm thú gì đó, nhưng vẫn thấy lạ lạ, khó nói thế nào ấy, cũng không biết Lãnh Mạch đi đâu rồi, sao vẫn chưa trở lại? Trước đó anh ta còn mắng tôi đi cùng đàn ông lạ, chớp mắt đã ném tôi cho đàn ông lạ luôn, thế mà anh ta còn yên tâm đượ!

c Đúng thật, anh ta chẳng quan tâm tôi gì cả, chuyện của anh ta là chuyện quan trọng nhất, tôi chỉ là một đồ vật mà anh ta đem theo thôi!

Càng nghĩ càng khó chịu, tôi xoay người.

Tống Tử Thanh không có động tĩnh gì, cũng không ngáy, chắc là ngủ rồi.

Dù sao thì cũng chỉ ở lại căn nhà này một đêm, mặc kệ căn nhà này có kì dị thế nào, ngủ thôi!

Không biết ngủ được bao lâu, mơ mơ hồ hồ, tôi nghe thấy âm thanh ngoài phòng ngủ, giống như có người đang hát, còn là giọng của một bé gái nữa, rất non nớt, hát cái gì đấy, không nghe rõ.

“Cô nhóc” Tống Tử Thanh gọi tôi trong bóng tối.

Tôi lập tức tỉnh lại, ngồi dậy: “Sao vậy?”


“Cô nghe thấy gì không?” Anh ta nhỏ giọng nói.

“Nghe thấy rồi, anh cũng nghe thấy sao?” Tôi trả lời anh ta.

“Ừm’ Tôi nghe thấy tiếng loạt soạt, Tống Tử Thanh đang mặc áo phông: “Là giọng của trẻ con, nhưng trẻ con ở đâu ra? Lẽ nào chị Mỹ Mỹ đón con gái tới đây à?”

“Tôi không biết” Tôi sờ mò đi xuống giường, không dám bật đèn, sợ đánh rắn động cỏ, bé gái ngoài phòng ngủ vẫn đang hát, tôi sờ thấy Tống Tử Thanh: “Làm sao đây? Chúng ta ra ngoài xem à?”

“Nếu không ra ngoài, cứ đợi như vậy, cô đợi được không?” Tống Tử Thanh hỏi lại tôi.

Đáp án là không đợi được, người như tôi và Tống Tử Thanh, đều thuộc dạng tò mò giết chết mèo.

“Đi, chúng ta đi xem thử” Tống Tử Thanh nói.

“Đừng đừng đừng, nghĩ cho kĩ đã” Tôi kéo anh ta lại: “Tôi ngoài đôi mắt có thể nhìn thấy ma này ra, không có giỏi cái gì khác cả, hai ta cứ ra ngoài như vậy, nếu thực sự gặp đứa bé mặc áo đỏ mà chị Trần Mỹ nói thì làm sao? Nhỡ đâu đứa bé đó là ác quỷ thì sao? Chúng ta sẽ chết đó.”

“Không sợ, tôi có bùa bảo vệ” Nói rồi, Tống Tử Thanh đi lục balo của anh ta.

Tôi cũng muốn xem thử, Tống Tử Thanh giấu bản lĩnh gì.