Chồng Ma Của Em

Chương 114: Trên xe có yêu quái






“Tôi bảo này mấy người đừng có vô liêm sỉ như vậy được không.’ Thực ra cũng tại vì có Lãnh Mạch ở đây, tôi mới có dũng khí, nếu chỉ có một cô gái như tôi ở trên xe lửa này, nhìn thấy chuyện như vậy, nói ra thì xấu hổ, tôi cũng không dám lắm miệng.

Nói cho cùng, tôi cũng chỉ là…một người dân nhỏ bé mà thôi.

“Lời này của cô chúng tôi nghe không lọt tai rồi đấy.’ Hai gã đàn ông dừng động tác, gã bên ngoài to gan nhìn tôi: “Người khác đều không nói gì cô kêu cái gì hả? Nếu cô cũng muốn chúng tôi làm vậy với cô, thì cô cứ nói, sợ cái gì, thích thì chúng tôi và bạn trai cô cùng chơi, cũng hay đấy, thế nào”

“Vô liêm sỉ!” Thật sự không hiểu sao lại có loại người như vậy.

“Chơi phụ nữ thì cần gì liêm sỉ, có kĩ thuật là được, cô nói có phải không” Cái tên to gan kia muốn trêu ghẹo tôi, bị Lãnh Mạch nhìn một cái doạ sợ, oán hận hai câu: “Mặt như đưa đám, có phải muốn diêm vương tới đưa mày xuống địa ngục không”

Không biết gì thật đáng sợ…

Tôi âm thầm lắc đầu, nhắc tới diêm vương ngay trước mặt Lãnh Mạch, chắc người này sẽ nhanh chóng đi gặp diêm vương rồi.


“AI” Gã ngồi giữa vẫn cứ sờ mó cô gái kia đột nhiên kêu lên một tiếng, rút tay ra khỏi váy cô gái: “Có thứ gì căn tôi vậy!”

“Có thứ gì căn cậu?” Người bên cạnh nghiêng qua, đúng thật, trên tay gã ngồi giữa có vết răng căn, còn rất dài nữa, không giống côn trùng cắn, giống như…động vật to như chuột cắn vậy.

“Trong đấy có gì vậy!” Hai gã đàn ông bị doạ, nhảy khỏi chỗ ngồi.

Cô gái ngồi cạnh cửa sổ nhân cơ hội này trốn đi, chạy tới chỗ khác.

Dư quang thấy Tống Thanh Tùng, một tay anh ta chống căm, một tay khác từ dưới người nhấc lên, khoé miệng nở nụ cười.

Trò mà Tống Thanh Tùng làm?

Hai gã gặp chuyện này, tâm trạng lập tức có chút khó chịu, đứng dậy đi hút thuốc.

Sau đó Lãnh Mạch cũng đứng dậy: “Tôi đi vệ sinh”

Tôi nghiêng đầu nhìn Lãnh Mạch, tôi còn cho rằng anh ta đi xử lí hai gã kia, nhưng anh ta chỉ là đi tới cửa nhà vệ sinh, kéo cửa đi vào, sau đó đóng lại. Đúng thật là đi vệ sinh rồi.

“Không phải vị đại nhân đó sẽ đi cùng chúng ta thật đấy chứ?” Cuối cùng Tống Tử Thanh cũng nói chuyện: “Đừng mà, cô nhóc, cô nghĩ cách đuổi anh †a đi đi”

“Vì sao chứ?” Tôi nghỉ hoặc nhìn Tống Tử Thanh: “Thực lực của Lãnh Mạch rất mạnh, có thể giúp chúng ta.”

“Đây không phải vấn đề giúp hay không giúp, chỉ là… Tống Tử Thanh muốn nói mà không thể nói ấp úng nửa ngày, mới bảo: “Thực ra ngôi mộ cổ đó là thử thách của nhà tôi giao cho tôi, yêu cầu tôi tự mình đi vào mộ cổ tìm đồ, nhưng vị đại nhân đó là người của Minh giới, nếu anh ta đi theo, không phải là tôi phạm quy sao? Huống hồ…hành vi trộm mộ này, Minh giới cũng không cho phép, cô để nhân vật lớn của Minh giới theo tôi đi trộm mộ, anh ta không giết chết tôi là may rồi, sao có thể giúp chúng ta được!”

“Thử thách?” Cũng không biết Tống Tử Thanh nói thật hay nói giả, đối với tôi mà nói, tôi không hề hi vọng sẽ rời xa Lãnh Mạch, ít nhất tôi có thể tin Lãnh Mạch, còn tên Tống Tử Thanh này….không chắc được: “Tôi không có cách khiến Lãnh Mạch rời đi, anh ấy đâu phải tôi nói gì đều nghe nấy, đến lúc đó rồi tính”

“Đừng mà…” Tống Thanh Tùng ôm đầu: “Đi cùng nhân vật lớn như vậy cả một đường, chẳng tự do chút nào cả”

Tôi lại không nói gì nữa.


Tống Tử Thanh đang trốn Lãnh Mạch, nhất định không phải do không tự do gì đó, tôi đoán là có liên quan tới thân phận của Tống Tử Thanh.

“Tôi cũng đi WC*” Đoạn đường còn dài, tôi đứng dậy nói.

Tống Tử Thanh vần đang ôm đầu, không thấy biểu cảm của anh ta.

Tôi đi tới nhà vệ sinh, lại gặp phải hai gã kia hút thuốc xong quay lại, đường trong toa xe lửa vốn dĩ nhỏ hẹp, tôi nghiêng người muốn tránh bọn họ, nhưng bọn họ không những không tránh ra, mà còn chặn lại, chặn trước sau tôi ở ngoài cửa nhà vệ sinh, hai gã vây chặt tôi lại.

“Đây gọi là gì” Tên to gan kia cười bỉ ổi: “Oan gia ngõ hẹp, tôi nói có đúng không?”

“Ha ha ha, đại ca, ban nấy nó khiến chúng ta xấu mặt, xử nó đi!” Một gã khác bẻ tay, ánh mắt thô bỉ: ‘Không phải bạn trai cô nói cô to sao, nào nào nào, để chúng tôi kiểm tra xem, rốt cuộc cô có to hay không”

“Cút ra!” Tôi căn răng, đẩy gã ra, không phải Lãnh Mạch ở trong nhà vệ sinh sao? Sao không có động tĩnh gì vậy? Lẽ nào biến mất rồi?

“Giả vờ đi! Cô giả vờ tiếp đi.” Gã đàn ông được gọi là đại ca túm lấy một tay tôi, dán lại ngửi tay tôi: “Ban nãy thấy chúng tôi sờ con bé kia, thực ra cô muốn được sờ lắm đúng không, giả vờ làm gái còn trinh cái gì chứ”

“Mấy người có bệnh à!” Tôi dùng sức dãy dụa, nhưng không thoát ra được, tên biến thái kia vậy mà căn tay tôi, thật ghê tởm!

“Thật ngọt.” Tên đại ca kia liếm lần lượt từng ngón tay tôi, vô cùng say mê: “Nào, các anh sẽ cho em sướng nhé.”

Nói rồi liền bóp lấy ngực tôi, tôi không thể phản kháng được, hai tay bị kéo ra, bọn họ bóp lấy ngực tôi, âm thanh xe lửa rất lớn, tôi gọi mấy tiếng kêu Tống Tử Thanh tới cứu tôi, Tống Tử Thanh không nghe thấy, không biết là đi đâu rồi, Lãnh Mạch cũng vậy, rốt cuộc là đi đâu vậy!

Đúng lúc này, cửa nhà vệ sinh mở ra, Lãnh Mạch đứng đẳng sau tôi, kéo tôi về phía anh ta, hai gã đàn ông đơ ra, tôi đã được Lãnh Mạch bảo vệ sau lưng, vành mắt đỏ lên: “Anh đi đâu vậy Lãnh Mạch! Tiếng động lớn như vậy anh cũng không đi ral”

“Tôi đi đại tiện”

Ánh mắt anh ta lạnh lẽo, dùng ánh mắt như nhìn người chết nhìn hai gã kia, nói với tôi: “Về trước đi.”

“Ừm!” Tôi dừng sức lau nước mắt, từ dưới cánh †ay anh ta chạy đi.


Đợi tôi chạy tới vị trí an toàn, tôi quay đầu lại nhìn, Lãnh Mạch đạp hai gã kia vào nhà vệ sinh, sau đó đóng cửa.

Lãnh Mạch mau chóng đi ra, chỉ ba ghế trống đối diện: “Ngồi qua kia”

“Ồ” Tôi nghe lời anh ta ngồi xuống chỗ đối diện.

Lúc này anh ta mới ngồi xuống cạnh tôi, để Tống Tử Thanh ngồi một mình, Tống Tử Thanh nhìn ra ngoài cửa sổ, vẫn là bộ dạng rất sợ Lãnh Mạch.

Tôi không biết Lãnh Mạch xử lí hai gã kia thế nào, nhưng tới tận khi xe lửa tới bến, chúng tôi xuống xe lửa rồi, cũng không thấy hai gã kia xuất hiện.

Sau khi xuống xe tôi tò mò hỏi Lãnh Mạch: “Anh xử lí hai gã kia thế nào vậy?”

“Đông thành đá vụn rồi xả nước.” Anh ta rất bình tĩnh trả lời tôi.

…. Cảnh tượng máu me như vậy, tôi không dám nghĩ nữa.

Chúng tôi tới thành phố Tương Giang, muốn tới Thái Châu phải ngồi xe khách bốn tiếng đồng hồ, gần tới trưa rồi, chúng tôi đều đói bụng, tôi đề nghị đi ăn chút gì đó, hỏi ý Lãnh Mạch và Tống Tử Thanh, Tống Tử Thanh nhỏ giọng nói thế nào cũng được, Lãnh Mạch không nói gì, nhìn về phía trước.

Từ khi chúng tôi vừa ra khỏi bến xe, tầm mắt của Lãnh Mạch luôn nhìn về phía trước, tôi cũng nhìn theo, toàn là đầu người, có chỗ nào lạ đâu, không biết anh ta đang nhìn cái gì, tôi kéo áo anh †a một cái: “Lãnh Mạch?”