Chồng Ma Của Em

Chương 106: Em là của ai hửm






Thực ra tôi đã nghĩ tới tình huống này từ sớm.

Tôi lừa Tiểu Mỹ, thì xác định Tiểu Mỹ sẽ cãi nhau với tôi như hôm nay, không trách cô ấy được, tôi rời đi trước khi cô ấy quay lại nhà trọ, là vì sợ cô ấy sẽ hỏi những điều tôi không giải thích được, cảnh sát Thư Chấn nói cứ giao cho ông ấy, tôi thấy, chú Cố Nham Tùng là cấp dưới mà ông ấy quý mến, Tiểu Mỹ, cảnh sát Thư Chấn nhất định có thể an ủi cô ấy.

Còn tôi và Tiểu Mỹ…

Vậy cũng tốt, tôi đã đồng ý với chú Cố Nham Tùng, sẽ không để Tiểu Mỹ bước vào những thứ có liên quan tới tôi, trong thế giới này, chỉ có rời khỏi Tiểu Mỹ, mới cắt đứt hoàn toàn khả năng này, không phải sao?

Tôi im lặng ngồi một lúc, sau đó xuống giường, mặc một bộ váy ngủ rồi đi ra.

Dưới tầng Lãnh Mạch và Dạ Minh đã không câu cá nữa, mỗi người ngồi một phía sofa dùng laptop, những người Minh giới như bọn họ, đúng là hợp thời ghê.

Lão Quỷ không ở đây, nơi có Lãnh Mạch và Dạ Minh, bình thường Lão Quỷ không dám ở lâu.

Tôi đi xuống tầng, vừa xuống vừa hỏi: “Hai người ai thắng vậy?”


Mặt hai tên đàn ông khó chịu, không nói gì.

Tôi đoán chắc họ lại hoà nhau, có chút buồn cười: “Sao tôi thấy năng lực của hai người mạnh như vậy, lại không câu được cá? Hay có nghĩa là tinh thân của hai người…có vấn đề?”

“Đồ phụ nữ đáng chết!” Hai người đàn ông cùng trừng tôi: “Năng lực mạnh không có nghĩa năng lực tinh thần cũng mạnh, em hiểu cái quái gì!”

“Tôi không hiểu, tôi chỉ biết hai người không câu nổi một con cá.” Tôi nhún nhún vai, tranh thủ đả kích bọn họ một câu, đúng thật, sắc mặt hai tên đàn ông cực kì khó coi không thèm để ý tới tôi.

Buồn cười chết đi được, giống hai thăng nhóc vậy.

“Lãnh Mạch, trong bếp nhà anh có gì không?”

Tôi đi vào bếp nhà Lãnh Mạch: “Tối nay hai người đều ăn cơm ở đây à?”

“Đương nhiên!” Dạ Minh nhảy lên: “Tôi muốn ăn cơm cô gái nhỏ nấu!”

“Cậu cút cho tôi!” Lãnh Mạch cũng đi theo, đẩy Dạ Minh một cái: “Mau cút đi, muốn đi đâu thì đi, đừng ở lại nhà tôi!”

Dạ Minh không cam yếu thế đẩy lại anh ta: “Làm sao, chúng ta hoà rồi, anh dựa vào đâu mà đuổi tôi đi! Tôi ở lại ăn cơm thì làm sao? Sao vậy, một mặt lo lắng sợ hãi, sợ tôi có sức hút hơn anh, đẹp trai hơn anh, người kí hiệp ước bé nhỏ nhà anh sẽ thích tôi à?”

“Nhạt nhẽo” Lãnh Mạch không muốn cãi nhau với anh ta, đi vào bếp tình tôi, tạo ra tường ngăn cách Dạ Minh, không cho anh Dạ Minh đi theo.

Dạ Minh tức giận, nhe răng trợn mắt ở ngoài tường băng.

Tôi cười muốn chết, thấy Lãnh Mạch đi tới gần: “Tôi bảo này, hai người một là băng một là lửa, nhưng cũng không đến mức gặp nhau một cái là nước lửa bất dung vậy chứ?”

“Vì lí do này à?” Lãnh Mạch chẳng thấy làm sao mà trả lời, dựa vào bên cửa, khoanh tay nhìn tôi: “Cho dù trong nhà có gã đàn ông khác, em cũng là của tôi, hiểu không”

“Dừng!” Tôi làm tư thế dừng lại, học theo giọng điệu của anh ta: “Tôi là chính tôi, không phải của ai cả, hiểu không?”


Lãnh Mạch lập tức híp mắt lại, nguy hiểm ép lấy tôi: “Em nói lần nữa xem, em là của ai, hửm?”

Tôi bị ép tới cạnh bồn nước, eo dựa trên bồn nước, anh ta dựa vào quá gần, tôi khó khăn đẩy ngực anh ta: “Muốn nói chuyện thì nói cho tử tế, có thể đừng dựa vào tôi gần vậy không, còn nữa, đừng có động tay động chân!”

Tay anh ta dán lên người tôi, hơn nữa còn không ngừng đi lên, tôi đập tay anh ta ra, thẳng tay đẩy anh ta, duy trì khoảng cách: “Tôi đói bụng rồi, anh không đói bụng sao?”

“Đúng là đói.” Giọng anh ta rất trầm, ý nghĩa thâm sâu, rất gần rất gân, môi dán lên tai tôi, hơi thở của người đàn ông xông vào mũi tôi, có hơi ngứa, lại giống như giật điện vậy: “Đáng tiếc, sau một tháng mới ăn em được, tôi phải nhịn”

Mái Đói mà tôi nói không phải đói giống ý của anh ta có được không!

“Anh nghĩ ai cũng giống anh à! Tinh trùng lên não!” Tôi tránh khỏi môi anh ta, môi anh ta không hôn lên môi tôi, theo đó mà rơi xuống đầu vai tôi, cả người tôi run lên, đau đớn trong ngày hôm đó như mới đây, tôi sợ hãi: “Lãnh Mạch anh đừng như vậy, tôi không muốn để anh chạm vào tôi.”

“Nếu tôi nói không được thì sao.” Giọng anh ta nguy hiểm, tay đặt trên ngực tôi, một tay khác đang mở ra, môi dừng trên vành tai tôi: “Nếu tôi nói, cứ muốn chạm vào em thì sao”

Tôi đột nhiên trở nên bình tĩnh, hít sâu một hơi, lạnh nhạt nói: “Anh lại muốn giống như hôm đó, cưỡng bức tôi à?”

Cả người anh ta đờ ra, dừng động tác trong tay.

“Nếu tôi không đồng ý, có phải anh lại muốn thô bạo với tôi giống như hôm đó không? Vậy tùy anh, dù sao tôi cũng không phản kháng được, tôi không khoẻ bằng anh, cũng không giỏi như anh, muốn cưỡng bức ai thì cưỡng bức” Tôi thấy chết không sờn mà đứng im, nhắm mắt lại.

Một lúc sau, anh ta không làm gì cả, đôi tay cũng rời khỏi người tôi, tôi mở mắt, anh ta lùi lại hai bước, cách tôi mấy mét.

Tôi ngây người.

Cảnh tượng trong xe hôm đó rất rõ ràng, anh ta không giống người sẽ nhượng bộ chuyện này, anh ta trước giờ rất bá đạo, cứ chèn ép tôi, bây giờ đồ ngon bày ngay trước mắt, lại buông tay?

“Đừng có cái bộ dạng tôi không động vào em thì em không được thoả mãn như thế” Anh ta bình tĩnh mở miệng: “Đã bảo em nhịn một chút, một tháng sau sẽ thoả mãn em”

Má nó chứt “Khốn nạn! Cút ra ngoài!” Tôi quát anh ta: “Nếu không tôi không nấu cơm nữa!”

“Người phụ nữ đang chết dám uy hiếp tôi à! Em cứ cẩn thận đấy!” Anh ta hung dữ trừng tôi, xoay người đi ra ngoài.


Lúc anh ta xoay người, tôi thấy tay anh ta che quần, không muốn nhìn thấy chỗ quần anh ta.

Thật là.

Thật không biết đến đây ở với con ma này, rốt cuộc là đúng hay sai nữa.

Sau khi Lãnh Mạch về phòng khách thì lôi Dạ Minh ra đánh một trận, rầm rầm, tôi không quan tâm tới bọn họ, đóng cửa kính nhà bếp lại! Kệ cho bọn họ quậy! Tôi cũng chẳng phải mẹ bọn họ!

Thức ăn trong tủ lạnh nhà Lãnh Mạch cũng coi như đầy đủ, tôi cũng không biết hai tên trẻ con đang đánh nhau kia thích ăn gì, nấu một vài món đơn giản, nấu xong đặt hết lên bàn rồi, bọn họ mới dừng lại, Dạ Minh với hai con mắt đen thui đi vào, cực kì phẫn nộ: “Má nó, nếu không phải nể cô gái nhỏ, tôi đã nuốt cả cái biệt thự chó chết này của anh rồi!”

Có điều thật lạ là mắt trái Lãnh Mạch cũng bầm tím, ôi, bộ dạng hai người này buồn cười chết đi được, tôi không nhịn được mà bật cười.

Hai tên đàn ông đều nghe thấy, ánh mắt sắc lẻm bắn về phía tôi, tôi vội vàng vờ như không xảy ra chuyện gì, lấy bát ra, hỏi bọn họ: “Muốn ăn bao nhiêu cơm”

Sau đó, Lãnh Mạch và Dạ Minh lại cãi nhau vì việc tôi múc cơm cho ai trước, chủ yếu là Dạ Minh, cả ngày mượn cớ cãi nhau với Lãnh Mạch, tôi múc một bát cơm đầy cho bọn họ, quát: “Được rồi! Có yên tĩnh ăn cơm được không!”

Có thể bọn họ không ngờ rằng một người hiền lành như tôi mà cũng sẽ to tiếng như vậy, hai người lập tức im lặng.

Tai của tôi, cuối cùng cũng được yên tĩnh rồi.