Chồng Ma Của Em

Chương 105: Tôi không phải người sống






Hoá ra dùng một sợi dây thế này cũng có thể câu được cái!

Tôi kích động kéo cái cần trúc lên, một con cá nhỏ màu xanh beo béo bay ra khỏi nước, rơi trên sàn nhà, đang giãy dụa thân mình.

“Lãnh Mạch, Dạ Minh, nhìn đi, tôi câu được rồi!”

Tôi vô cùng vui mừng chỉ vào thành quả của mình: “Ha ha ha sau này hãy gọi tôi là người giỏi câu cá đi! Hai người yếu chết đi được!”

Sắc mặt của Lãnh Mạch và Dạ Minh trở nên…rất nặng nề.

Đến cả Lão Quỷ cũng vậy, đang há hốc miệng ở bên cạnh.

Tôi ngây ra, tôi chỉ là câu được một con cá, sao đột nhiên bầu không khí lại trở nên kì dị như vậy, có hơi giật mình: “Có phải tôi câu được cá trước hai anh, phá vỡ quy tắc không? Hay có nghĩa là cá của Minh giới…không thể để con người câu?”

“Cô Đồng” Lão Quỷ gọi tôi một tiếng, nhìn đôi mắt có chút kinh hoảng của tôi: “Chắc cô không biết, những con cá này là cá sống trong sông Nại Hà, toàn gặp hồn ma và quỷ sai, những con cá này ghét nhất là ngửi thấy mùi của người sống, cho nên cho dù những con cá này có bất cẩn lọt vào thế giới loài người, cũng không thể sống lâu, bởi vì mùi của người sống có thể trực tiếp giết chết chúng, càng đừng nói là để người sống câu những con cá này. Nhưng cô…


Cá mà người sống không thể câu được? !

Lễ nào có nghĩa là tôi…

Chết rồi? !

Tôi lập tức ném cần trúc đi: “Không thể nào!

Tôi là người sống mà! Mấy người đừng doạ tôi! Tôi là một người đang sống sờ sờ ra đây này! Tim đang đập, có mạch đập, máu cũng nóng nữa, không tin thì mấy người tới sờ thử xem!”

“Em đương nhiên là người sống” Lãnh Mạch mở miệng, giọng nói bình tĩnh, biểu cảm lại lạnh lùng như thường: “Có thể bởi vì trước đây em bị ác quỷ bám thân, trên người dính tử khí của ác quỷ, tôi đã bảo Hàn Vũ lấy cỏ tẩy hồn rồi, sau khi tẩy sạch thì không sao nữa.”

“Thật là như vậy sao?” Tôi bị biểu cảm của bọn họ doạ sợ, bây giờ tôi phân được rõ mình là người sống hay là người chết nữa….

Lãnh Mạch ném cần trúc về phía tôi, đứng trước mặt tôi, nâng căm tôi lên: “Ngu ngốc, sợ cái gì, nếu em là người chết, thì lúc trước làm với tôi sẽ không bị thương”

Cái lời an ủi này của anh ta đúng là…khiến tôi không tài nào vui nổi.

“Được rồi lên tâng nghỉ ngơi đi, tỉnh thần của em mấy này nay căng thẳng quá rồi, nghĩ ngợi nhiều quá.” Lãnh Mạch bóp bóp cằm tôi, lại xoa đầu tôi.

Chắc đúng là thế thật, thời gian này gặp quá nhiều chuyện, tinh thần tôi đúng là rất căng thẳng.

Tôi nghe lời Lãnh Mạch đi lên tầng, vừa đi được mấy bước thì nghe thấy Dạ Minh thấp giọng nói với Lãnh Mạch: “Lời nói dối này của anh, vậy mà cô ấy cũng tin, cho dù cô ấy là người sống, nhưng cô ấy có thể câu được cá, có nghĩa trong cơ thể cô ấy có năng lực hội tụ tinh thần, vậy anh giải thích thế nào?”

Lãnh Mạch nói với Dạ Minh cái gì đó, tôi không nghe rõ, tôi sợ rằng mình cứ đứng mãi ở cầu thang sẽ khiến bọn họ nghỉ ngờ, chỉ đành đi lên tầng, rồi sau đó, cũng không biết Lãnh Mạch và Dạ Minh nói gì nữa.

Dạ Minh nói đúng, cho dù tôi là người sống, nhưng Lão Quỷ đã từng nói, muốn câu loại cá này, trong cơ thể nhất định phải có năng lực hội tụ tinh thần, tôi chỉ là một người bình thường, lấy đâu ra năng lực hội tụ tinh thần vậy?

Càng nhiều những điều nghi hoặc phức tạp liên quan tới chính tôi ở cứ xoay quanh trong đầu, tôi chỉ cảm thấy rất loạn, trong lòng rất buồn bực.


Lãnh Mạch bảo người hầu dọn cho tôi một căn phòng ngủ, ở tầng hai, phòng Lãnh Mạch ở tầng ba.

Sau khi tôi vào phòng ngủ thì ngã lên giường.

Thật mệt, những chuyện trải qua mấy ngày nay, thực sự quá nhiều, tôi thấy tôi cần phải nghỉ ngơi thật tốt, đè mấy điều nghi hoặc trong đầu xuống.

Vì có nghĩ thêm cũng vô dụng, không có manh mối, Lãnh Mạch và Dạ Minh cũng sẽ không nói cho tôi.

Tôi nằm một lúc, sau đó đi tắm, cũng không xuống tầng xem Lãnh Mạch và Dạ Minh câu cá nữa, vì chuyện ban nãy, bây giờ tôi chỉ còn sợ hãi đối với việc câu cá, không còn tò mò nữa.

Sau này tôi phải ở đây rồi, tôi nằm trên giường ngây ngốc nhìn trân nhà, dần dần chìm vào giấc ngủ.

Tôi bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.

Mơ mơ màng màng ngồi dậy, sờ điện thoại ở cạnh giường, nhìn một cái, là Tiểu Mỹ gọi tới, trong lòng tôi lộp bộp, không còn buồn ngủ nữa.

Tiểu Mỹ gọi điện tới, chắc chắn là đã biết chuyện của bố cô ấy…

Tiếng chuông cứ kêu mãi không dứt, nên đối mặt hay là tránh né đây, tôi cắn răng, nhận điện thoại.

Vừa nghe máy, không đợi tôi nói gì, giọng quát mang theo tiếng khóc của Tiểu Mỹ vang lên: “Đồng Đồng cô là đồ khốn nạn! Rốt cuộc cô bình tĩnh thế nào được vậy! Hôm nay cô nói với tôi răng bố tôi chỉ bị thương nhẹ phải đưa tới bệnh viên chữa trị, đây mà là chỉ bị thương nhẹ à? ! Đây mẹ nó là chỉ bị thương nhẹ thôi sao? ! Bố tôi chết rồi! Bố tôi đã chết trước khi cô quay về! Sao cô không nói cho tôi biết! Cô nói đi, sao cô không nói cho tôi biết!”

“Tôi…” Lúc đó không nói cho cô ấy, vì sợ tâm trạng cô ấy sẽ kích động như bây giờ, nhưng tôi không biết nên giải thích thế nào.

“Đồng Đồng, uổng cho tôi coi cô là em gái tốt nhất! Cô thì sao? Cô thì sao! Tôi nhờ cô chăm sóc bố tôi, cô giúp như vậy đấy à! Được rồi, ông ấy xảy ra chuyện, không trách cô được, có lẽ cô cũng không có cách, nhưng tại sao cô không nói cho tôi biết! Còn nói với tôi là chỉ bị thương nhẹ một cách nhẹ nhàng như vậy! Cô không đau buồn không khó chịu chút nào sao? ! Lẽ nào cô quên bố tôi đã nói rằng, cô là một cô gái tốt bụng sao? Đồng Đồng, lương tâm cô bị chó tha rồi sao!”

Không khó chịu sao?

Sao tôi có thể không khó chịu chứ…

Nhưng bây giờ, cảm xúc của Tiểu Mỹ quá kích động, nếu tôi cứ cố găng giải thích, chỉ khiến cô ấy nghĩ rằng tôi đang mượn cớ, huống hồ chắc là cô ấy cũng biết chuyện tôi rời khỏi nhà trọ rồi…


Đúng thật, sau đó là tiếng hét của Tiểu Mỹ: “Bố tôi quý cô như vậy, cô không quan tâm ông ấy thì thôi, ông ấy chết rồi cô cũng không đau lòng không buồn bã cũng thôi, sao vậy, tự cô biết không còn mặt mũi để nhìn tôi, cho nên mới rời khỏi nhà trọ sao? Đồng Đồng cô là kẻ hèn nhát! Đã không có lương tâm còn chạy trốn! Hèn nhát! Tôi coi thường cô! Việc tôi hối hận nhất trên đời này, là coi một người lòng lang dạ sói như cô, là bạn bè thân thiết nhất! Sao cô không chết luôn đi!”

Việc tôi hối hận nhất trên đời này, là coi một người lòng lang dạ sói như cô, là bạn bè thân thiết nhất…

Sao cô không chết luôn đi…

Lời của Tiểu Mỹ, như từng cây kim, đâm vào.

trái tim tôi, đâm hàng ngàn lõ.

Tôi vẫn không giải thích gì, chỉ im lặng nghe cô ấy hét xong, mới nói: “Cậu bình tĩnh chút đã, việc chú Cố Nham Tùng ra đi, tôi…”

“Tôi không cần cô giả vờ quan tâm tôi!” Tiểu Mỹ ngắt lời tôi: “Bây giờ cô đừng có tới làm người tốt cái mẹ gì cả! Đồng Đồng tôi nói cho cô biết, cô đi rồi là tốt nhất, nếu cô không đi, tôi nhất định sẽ đánh cho cô răng rơi đầy đất! Tốt nhất là cô cút khỏi thành phố này đi, sau đó, đừng để tôi nhìn thấy côi”

Sau khi hét xong, Tiểu Mỹ cúp máy.

Lời bên miệng tôi, vẫn chưa nói xong.

Tiểu Mỹ lúc này, đến cả câu an ủi cũng không nghe tôi nói, thì sao nghe tôi giải thích được đây?