Ngọn lửa của Dạ Minh thiêu rụi hết tất cả các thi thể, ma đói và trận pháp còn dư lại, cùng lúc đó, cũng san phẳng luôn cả thôn Nhân Hoà, ngọn lửa đi qua, chỉ còn lại đất cát bụi bặm, không còn bất kì căn nhà nào cả.
“Thế nào? Cô gái nhỏ, mau khen tôi đi” Dạ Minh rất vừa lòng với kiệt tác của anh ta, nhướng mày với tôi.
“Cô thân với cậu ta lắm à?” Hàn Vũ ở bên cạnh hỏi tôi.
Với kiểu xuất hiện khoa trương này của Dạ Minh, tôi thật sự cạn lời, nhưng sự thật là anh ta đã giải quyết phiền phức giúp chúng tôi: “Cũng coi như quen biết, trước đây từng tiếp xúc, nhưng bảo.
là thân thiết….hình như chưa đến mức thân thiết như vậy.”
“Vậy thì tôi khuyên cô tốt nhất là tránh xa cậu †a một chút” Thái độ của Hàn Vũ đối với Dạ Minh, cứ như kẻ thù vậy: “Tôi không biết cô hiểu rõ về thân phận của cậu ta tới bao nhiêu, nhưng cậu nổi tiếng tà ác ở Minh giới, cẩn thận một ngày nào đó cậu ta hứng lên là ăn cô đấy, tuy linh hồn của con người là thứ bẩn thỉu nhất trên đời, nhưng còn cô…có lẽ là một ngoại lệ.”
Tôi khoanh tay lại: “Anh đừng doạ tôi có được không hả?” Biết Dạ Minh sẽ ăn người từ lâu rồi, cho nên tôi mới duy trì khoảng cách với anh ta đó!
Dạ Minh nghênh ngang đi tới, rồi lại ôn ào: “Hàn Vũ cậu nha đừng có châm dầu vào lửa nói xấu tôi trước mặt cô gái nhỏ nhà tôi!”
“Nhà cậu?” Lãnh Mạch đi tới trước mặt anh ta, híp mắt lại, khí thế lạnh lẽo: “Tôi không quan tâm cậu có quan hệ gì với cái gã đeo mặt nạ ác ma kia, hoặc có lẽ cậu đơn giản chỉ là tới quấy rối, đều không quan trọng, nhưng cậu nhớ lấy, còn tới gần cô ấy, còn nói mấy lời vớ vẩn, đừng trách tôi không khách sáo với cậu.”
Dạ Minh một bộ chẳng quan tâm nhún nhún vai: “Tôi sợ anh à?”
“Đợi đã!” Tôi chỉ nghe thấy lời của Lãnh Mạch, không quan tâm chuyện bọn họ cãi nhau, xen vào: “Lãnh Mạch, anh nói Dạ Minh có liên quan tới gã đeo mặt nạ ác ma à? Vì sao vậy?”
Lãnh Mạch vẫn lạnh lùng nhìn chăm chằm Dạ Minh: “Ban nãy có sấm sét ở trên trời, là tôi tạo ra, tôi dùng băng điều khiển thời tiết định làm trời đổ mưa, những thi thể và ma đói này có thể chết hết, nhưng trời không mưa, là cậu ta nấp ở một chỗ nào đó, ăn hết mưa”
Điều khiển thời tiết? Khiến trời đổ mưa? Hoá ra là Lãnh Mạch tạo ra trận sấm sét đáng sợ như vậy!
Mạnh quá, khủng bố ghê, kinh khủng thật!
Điều khiến tôi giật mình hơn là: “Dạ Minh ăn mưa? ! Có nghĩa là, Dạ Minh xuất hiện lúc trời nổi sấm sét sao? !”
Lãnh Mạch và Dạ Minh không sửa lại lời tôi, cũng có nghĩa là, tôi nói đúng rồi.
“Sao anh lại xuất hiện vào lúc đó vậy? Vì sao anh không ra giúp đỡ? Không giúp đỡ thì cũng thôi đi, anh gây thêm chuyện là có ý gì? Vì sao anh lại cản trở chúng tôi? Lẽ nào anh thực sự có liên quan tới gã đeo mặt nạ ác ma kia sao? Rốt cuộc anh…
Tôi không hỏi tiếp những lời đằng sau nữa, Dạ Minh, rốt cuộc diễn vai nào, ở trong đây?
“Đừng có nghĩ nhiều, tôi chỉ muốn xem xem Lãnh Mạch xử lí tàn cục thế nào thôi.” Dạ Minh giải thích quá miễn cưỡng cũng quá qua loa rồi, ai tin anh ta thì đúng là đồ ngốc.
“Cậu chỉ muốn xem thử, giữa tôi và cô ấy, rốt cuộc kết hợp tới mức nào chứ gì” Lãnh Mạch khoanh tay lạnh lùng nhìn.
Kết hợp? Tôi và Lãnh Mạch kết hợp?
Hơ, tôi biết lời Lãnh Mạch nói chắc chắn là thuật ngữ riêng của bọn họ, nhưng tôi vẫn nghĩ linh tỉnh.
Lời của Lãnh Mạch, thêm lời mà Hàn Vũ từng nói là tôi có thể điều khiển Lãnh Mạch, Lãnh Mạch cũng có thể điều khiển tôi, bây giờ trong đầu tôi loạn hết lên, luôn cảm thấy cái người được gọi là “người kí hiệp ước” như tôi, hoàn toàn không hề tầm thường, chắc chắn còn có nguyên nhân gì đó, mới khiến Lãnh Mạch không nói gì cho tôi cả, Hàn Vũ cũng là bộ dạng muốn nói mà không thể nói, câu từ đầy ẩn ý như vậy.
“Nham Tùng, kiên trì lên!” Lúc này, sau lưng vang lên giọng nói của Thư Chấn.
Tôi giật mình, bận nói chuyện với Lãnh Mạch và Dạ Minh nữa, quên mất chú Cố Nham Tùng!
Tôi vội vàng chạy lại, Thư Chấn đang nâng đầu Cố Nham Tùng, Cố Nham Tùng đang nôn ra từng ngụm máu, cái chân mà Hàn Vũ đã cầm máu lại tiếp tục chảy máu, tôi cũng quỳ xuống theo năm lấy tay Cố Nham Tùng: “Chú Cố Nham Tùng chú phải cố gắng lên! Chúng cháu sẽ lập tức gọi xe cứu thương tới!”
Hàn Vũ vội đi qua, ngoài việc lại cầm máu cho chân của Cố Nham Tùng, Hàn Vũ không làm thêm gì để cứu chữa nữa, lắc lắc đầu, nhìn tôi một cái: “Tranh thủ giây phút cuối cùng đi”
Tranh thủ giây phút cuối cùng đi…
“Cầu xin anh đấy Hàn Vũ hãy cứu lấy chú ấy!”
Tôi lập tức khóc lên: “Cầu xin anh đấy!”
“Tôi đã cố gắng hết sức rồi, bây giờ cho dù xe cứu thương có tới, cũng không làm được gì nữa rồi” Hàn Vũ nói xong, đứng dậy, đi sang một bên.
Lãnh Mạch đi tới nói chuyện với Hàn Vũ.
“Cháu Đồng…” Cố Nham Tùng mở miệng một cách gian nan, gọi tên tôi.
“Cháu đây: Tôi nghẹn ngào nhìn ông ấy: “Chú ơi, chú…còn có gì căn dặn không ạ? Cháu nhất định sẽ làm giúp chúi”
Cố Nham Tùng lại ho ra máu, run rẩy, ngắt quãng nói rằng: “Cháu là một cô bé tốt bụng, chú không còn việc gì nữa, chỉ xin cháu, lần này, bịa một lời nói dối tốt đẹp, giấu Tiểu Mỹ nhé. Chú không muốn…không muốn nó sợ hãi chuyện gì cả, không muốn nó rơi vào thế giới thế này, chú chỉ muốn nó bình an khoẻ mạnh, cứ sống bình thường, trải qua những ngày trong tương lai. Cháu à, cháu…có hiểu không?”
Tôi có thể hiểu, tôi đương nhiên có hiểu, một thế giới tâm linh đầy khủng bố nguy hiểm và kinh hãi thế này, xem trên phim ảnh là đủ rồi, ai thực sự muốn rơi vào chứ?
“Vâng, chú ơi, cháu đồng ý với chú, Tiểu Mỹ, sẽ không biết những chuyện ngày hôm nay đâu” Tôi lau nước mắt, hứa với Cố Nham Tùng: “Chú yên tâm, tương lai của Tiểu Mỹ, nhất định sẽ bình an khoẻ mạnh ạ!”
Tôi cũng hay nghĩ tới những ngày bình an khoẻ mạnh, nhưng tôi chỉ là một đứa trẻ sinh ra trong ống nghiệm, sinh ra trong gia đình như vậy, xác định là không thể bình thường, không thể bình an.
Hoặc là vì vậy, ông trời mới cho tôi một đôi mắt có thể nhìn thấy ma, ông trời mới để tôi đi vào thế giới như này.
Sống tự ti mà đau khổ ở thế giới bình thường, không bằng, đi vào một thế giới khác.
“Cảm ơn… Cố Nham Tùng cố gắng cười với tôi: “Tiểu Mỹ có thể có một người bạn như vậy, đời này của chú có thể gặp một cô bé vừa tốt bụng vừa đặc biệt như cháu, cũng đủ rồi!”
Tôi lại không nhịn được nước mắt, ào ào rơi xuống.
Thư Chấn cũng nghẹn ngào, khoé mắt cảnh sát già cũng vương mấy giọt nước mắt, nắm chặt lấy tay Cố Nham Tùng không buông.
Cố Nham Tùng lại nhìn Thư Chấn, giữa đàn ông với nhau không cần nhiều lời, ông ấy chỉ nói: “Đội trưởng, giữ sức khoẻ nhé, tương lai, tôi không thể cùng ông phá án, tạo ra kì tích nữa rồi.”
Nhưng chỉ một câu đơn giản như vậy, thế mà khiến một người đàn ông cứng cỏi như Thư Chấn, rơi nước mắt, lách tách, rơi trên nên đất.
Đầu Cố Nham Tùng nghiêng đi, ngừng hô hấp.