Chồng Hư Khó Dạy

Chương 6




Tâm Nghiên cả ngày nhàn nhã ở nhà không có việc gì làm thì ở nhà xem TV.

Thời lượng xem TV của cô chỉ có nhiều lên chứ không ít đi bao giờ. Nhân vật trên màn ảnh tương đối đẹp, nội dung lại bắt mắt lôi cuốn, Tâm Nghiên không muốn rời một giây.

Quả nhiên ông trời biết đùa lòng người, phía bên kia nam chính cùng nữ chính đang môi chạm môi nồng thắm thì bên này chuông cửa nhà cô kêu đến chói cả tai.

Tâm Nghiên vốn không định bận tâm nhưng lại nghĩ tới người hầu duy nhất trong nhà đã bị Vương Niệm Từ không chút suy nghĩ sa thải thẳng từ mấy ngày trước, không tình nguyện đứng lên.

Cánh cửa vừa mở ra, một thân ảnh của cô gái trẻ đập thẳng vào mắt.

Người phụ nữ mặc cái váy màu lam xinh đẹp, chỗ lồi cần lồi, chỗ lõm cần lõm. Ngũ quan thanh tú động lòng người, mắt to môi đỏ, ngoại trừ tầng đen giữa hai đầu lông mày ra thì cả người cô gái cứ như phát ra ánh hào quang lấp lánh.

So sánh một chút, Tâm Nghiên lúc này đang mặc bộ đồ ngủ rộng thùng thình, lồi lõm gì đó chưa tính, nhưng với cách ăn mặc này của cô hẳn đã cách người ta cả mấy km đo đường. Hai mắt vì tiếp xúc với màn hình TV một thời gian lớn lên có hơi lờ mờ, chớp mắt một cái rồi nhìn người trước mặt.

"Cô gái, cô muốn tìm ai?"

"Bác gái, con muốn hỏi anh Niệm Từ có nhà không ạ?" Giọng cô gái nhẹ nhàng uyển chuyển, gương mặt xinh đẹp cười đến đất nước có phần nghiêng ngả hình như hoàn toàn không biết nhận thức về tuổi tác của bản thân có vấn đề.

Tâm Nghiên nghe xong thiếu điều thổ huyết, con mẹ nó a, cô đây giống bác gái hả? Nhìn cô đây giống mẹ của Vương Niệm Từ lắm hả hả hả hả??

Khổ thân một số người, mặc dù xinh đẹp nhưng lại mù...

"Cô là ai?" Tâm Nghiên tỏ ra cao lãnh, ngón tay trắng trẻo đẩy gọng kính lên, giọng nói trầm xuống mấy tông hoàn toàn phù hợp với hình tượng "bà già" mà cô gái trước mặt xây dựng. Hừ! Đã gọi bà đây là "bác gái" thì bà cũng không ngại làm tiền bối của ngươi.

"Cháu là Đồng Hiên ạ."

Á à là Đồng Hiên cơ đấy, lại là tiểu tam cơ đấy. Vợ như cô còn chưa đi gặp tiểu tam, mà tiểu tam gan to bằng trời này lại dám vác mặt tới gặp cô.

Tâm Nghiên lại lần nữa đưa ánh mắt dò xét người này. Ối trời nhìn xem nhìn xem, quần áo này, đôi giày này, đôi bông tai này... Đều không phải là đồ hiệu cả sao?

Nghĩ xem có phải là Vương Niệm Từ đại nhân mua cho cô ta không.

Tâm Nghiên lạnh mặt, ngón tay ngọc ngà thon dài lại lần nữa đưa lên, nhưng lần này không phải là gọng kính nữa mà chính là trước ánh mắt ngây thơ của Đồng Hiên đóng rầm cánh cửa lại.

Tâm Nghiên thông qua lỗ nhỏ trước cửa nhìn thấy Đồng Hiên bị tiếng động to doạ cho giật mình ngây ra một lúc, gương mặt xinh đẹp cứ như vừa phải chịu uất ức tận trời. Tâm Nghiên tự dưng cũng hiểu tại sao Vương Niệm Từ sủng ái cô ta như vậy.

"Bác gái, bác gái mở cửa cho con đi." Đồng Hiên bị nhốt ở ngoài sinh ra hoảng sợ, trước khi đến đây cô ta đã chuẩn bị rất nhiều điều muốn nói, cũng muốn giải thích rất nhiều điều, cuối cùng người cần gặp thì không gặp được, gặp được mẹ Vương Niệm Từ nói cũng chưa kịp nói đã bị người ta tỏ thái độ ghét bỏ.

Đồng Hiên hơi luống cuống, bây giờ cô ta chỉ có thể dựa vào Vương Niệm Từ mà sống sót, cô ta nhất định không thể buông tha cái phao cứu sinh này được.

Đồng Hiên liên tục gọi, đáp lại cô ta cũng chính là cánh cửa im lìm không động tĩnh. Cô ta mím mím môi, uỷ khuất gõ thêm mấy lần nữa.

Kết quả vẫn giống lần trước, không có ai chịu mở cửa...

Đồng Hiên quay người trở ra, thầm nghĩ lần sau trở lại cũng được. Vừa bước đi được 3 đến 4 bước thì đằng sau "cạch" một tiếng, cửa gỗ mở ra.

Đồng Hiên trong lòng chợt thấy vui mừng, tia hy vọng cũng trở nên dày hơn trước. Nhưng đến khi nhìn thấy cô gái trẻ đứng trước cửa thì Đồng Hiên như chết đứng tại chỗ.

Người này, người này không phải là người vợ bị Vương Niệm Từ ghét bỏ ấy chứ.

Tâm Nghiên khí chất cao ngất, trang phục trang trọng lại có vẻ tùy ý phơi ra vẻ phong lưu lại kiều diễm của mình. Gương mặt nhỏ nhắn bị che nửa bởi chiếc kính râm thời thượng, bước 2 chân dài về phía Đồng Hiên.

Đồng Hiên cảm thấy bản thân mình như bị khí thế của người trước mặt này đè bẹp, cô ta hít thở sâu cố gắng để bản thân có vẻ bình tĩnh. Ngước đôi mắt to tròn lên nhìn Tâm Nghiên, dù sao thì cô cũng chỉ là người vợ bị chồng ghét bỏ, xa lánh, như vậy thì cô ta sao phải sợ chứ.

Nghĩ như vậy Đồng Hiên nhếch miệng cười dịu dàng: "Cô là gì của anh Niệm Từ?"

Tâm Nghiên trong lòng phụt máu, con mẹ nó, câu này người hỏi phải là bà mới đúng chứ.

Biên tập a, con mẹ này cướp lời thoại của bà nè.

Bà muốn nghỉ diễn (╯°益°)╯彡┻━┻

"Cô không phải là vợ của anh Niệm Từ đấy chứ?" Đồng Hiên bày ra vẻ bạch liên hoa ngây thơ vô tội hỏi Tâm Nghiên, từng bước đem mình trở về thế chủ động.

Tâm Nghiên: "..." Biết thừa còn cố hỏi.

Cả người Tâm Nghiên tỏa ra sát khí ngầm, khóe miệng nhếch đủ một góc 30 độ, bày ra gương mặt: Bà mày đang phỉ nhổ mày đấy với Đồng Hiên.

Ngay lúc Đồng Hiên cảm giác bản thân mình đang giành được chiến thắng thì lúc đó Tâm Nghiên ngang nhiên dậm đôi giày thể thao của mình đi qua người Đồng Hiên, đáy mắt lóe sáng, nói chuyện rõ ràng đến từng chữ.

"Bà mày là mẹ của Vương Niệm Từ!"