[Cô tự treo cổ mình cho tốt... Cố lên tự bắt kịp theo phong trào.]
Tâm Nghiên: "..." Mẹ kiếp, tên điên.
Tâm Nghiên cảm thấy bản thân tự mua dây buộc mình. Vốn tưởng người ta chán đời muốn tìm chết, không ngờ người ta trước khi chết còn muốn kéo cô chết chung.
Khốn nạn!
Một mình ngươi khổ là được rồi, vì cớ gì lôi kéo theo ta.
Tâm Nghiên đè nén xúc động muốn đập chết Vương Niệm Từ mà chậm chạp bước xuống nhà.
Nghiến răng nghiến lợi mở tủ lạnh lấy 2 quả trứng đun nước sôi nấu đơn giản. Tâm Nghiên tay vớ lấy mấy cọng hành trên rổ, đem mọi tức tối mà băm vằm hành ra.
Lá hành xanh mướt đáng thương trở nên nát bét chỉ sau mấy nhát dao.
Sau khi Tâm Nghiên định bỏ hành vào bát mới chợt nhớ ra bản thân chưa rửa hành.
Tay cô ngơ ngác rơi giữa không trung.
Giờ bỏ hay không bỏ...
Tên kia cũng không chết vì cô chưa rửa hành đâu nhỉ?
Nhưng nếu hắn thực sự chết thì cô sẽ thành goá phụ "xinh đẹp" mất. Chuyện này cũng không nên xảy ra.
Tâm Nghiên bới ra trong lòng còn vỏn vẹn chút lương tâm, đem hành băm nát rửa sạch rồi mới bỏ vào bát mang lên cho Vương Niệm Từ.
Trên đường đi lên phòng, Tâm Nghiên không dưới 10 lần suy nghĩ sẽ đem bát mì này úp thẳng vào bản mặt Vương Niệm Từ. Nhưng khi nhìn thấy hắn mới chợt nhận ra bản thân thấp hơn hắn cả một cái đầu.
Căn bản không thể úp được a.
"Cô làm cái gì thế này?" Vương Niệm Từ nhìn thứ đồ trong bát biểu cảm như ăn phải phân, mặt nhăn nhó khỏi nói.
Tâm Nghiên tự nhận thấy bản năng nấu nướng của mình đã đạt đến trình độ đầu bếp 5 sao, rất đắc ý vênh mặt: "Sao vậy, chưa từng nhìn thấy thứ gì đẹp mắt như vậy hay sao?"
Vương Niệm Từ đen mặt, phải là trên đời này anh chưa lần nào xem qua cái món kinh tởm đến vậy mới đúng.
"Cô bị bệnh à?" Vương Niệm Từ hừ một tiếng.
Tâm Nghiên xem nhẹ sự coi thường gián tiếp kia của Vương Niệm Từ, trong lòng lại cảm thấy anh ta chính là quá cảm động, cảm động đến phát khóc, nhất thời chưa nghĩ ra từ ngữ gì mới dùng mấy từ thô thiển như vậy.
Thế nên trước sự khinh bỉ đặc biệt của Vương Niệm Từ, Tâm Nghiên lại thấy vô cùng hào hứng ngồi xem anh ăn.
Vương Niệm Từ đã từ trưa chưa ăn gì, bụng đói cồn cào. Nếu không phải bác giúp việc đã về nhà, Vương Niệm Từ thề với lòng sẽ kề dao vào cổ Tâm Nghiên bắt cô ăn cho bằng sạch.
Một miếng đầu vào miệng, Vương Niệm Từ cảm thấy ngoại trừ hình thức không đẹp mắt ra thì mùi vị cũng không tệ, sự phản cảm của anh với cô cũng ít đi một chút.
Mắt thấy thời gian ăn mì của Vương Niệm Từ nhanh hơn trước, trong bát còn sót lại mấy vụn trứng gà nhỏ nhỏ.
Tâm Nghiên như nhớ tới gì đó, nheo nheo mắt vô tội nhún nhún vai nói với Vương Niệm Từ đang ăn nốt miếng trứng cuối cùng.
"À, vừa nãy lúc lấy trứng gà tôi thấy ngoài vỏ trứng có mấy vệt cứt gà ấy, không biết trong lúc đập có chút cứt nào theo vào trong nồi không nữa."
Khỏi phải nói Vương Niệm Từ lúc ấy có dục vọng cao trào muốn thịt chết người phụ nữ trước mặt này như thế nào, da toàn thân đột nhiên nổi hết cả gai ốc lên.
Vừa nghĩ tới mình đã ăn một chút cứt gà, hơn nữa lại còn ăn ngon lành như vậy. Vương Niệm Từ mắt trợn trắng, giọng gào cao đến quãng 7, quãng 8.
"Cmn Tâm Nghiên, cô chán sống rồi phải không?"