Mĩ giả vờ hoảng hốt, cầm máy điện thoại run run. Bấm nhanh số của nó, Mĩ thút thít khóc.
Hắn dỗ mãi nó mới ngủ. Thế mà bây giờ cái điện thoại chết dẫm này lại réo liên tục làm nó tỉnh. Thật là...Ai vô duyên hết chỗ nói.
Hắn cầm máy nó định tắt đi, nhưng nhìn thấy tên "Mĩ" thì hơi khực lại. Sao Mĩ lại gọi? Thôi kệ, để nó ngủ đã.
"Anh à! Đưa máy cho em đi!" - nó đã tỉnh giấc. Khi máy có tiếng đã làm nó tỉnh hẳn rồi.
"Em ngủ đi! Chắc không có việc gì đâu." - hắn vẫn cố dỗ nó ngủ.
"Đưa em đi anh! Xin anh đấy!" - mắt nó hoe dần.
Hắn thấy vậy liền bất lực. Thôi, đưa cho nó, không tí khóc thì khổ.
"Alô! Chị gọi em có việc gì sao?" - nó có chút bất an.
"Hu...hu...Mai...Mai à...Ba...Ba...Hu...hu" - Mĩ cứ khóc mãi.
" Ba...Ba làm sao hả chị? Chị nói cho em đi chị!"
"Ba...ba...tự tử...rồi. Ba...đi rồi...Ba ơi..." - Mĩ cố khóc thật to.
"Bộp"
Ba...Ba tự tử? Ba đi rồi?
Không! Không thể nào! Ba không làm thế đâu! Ba yêu nó cơ mà! Không thể, không thể!
"Anh ơi! Ba bỏ em rồi. Ba sao lại bỏ em hả anh?" - nó khóc ầm lên.
"Em nói cái gì vậy? Ba làm sao?" - hắn lo lắng.
"Em phải đi gọi Huyền. Đúng rồi, gọi Huyền." - nó khóc. Ngay sau đó chạy sang phòng Huyền.
"Huyền ơi! Phong ơi! Mở cửa...đi! Mở...cửa đi mà! - nó đập cửa liên hồi phòng Huyền Phong.
Hai người này cũng mới ngủ, bị nó đánh thức nên nhanh chóng ra mở cửa.
"Sao vậy Mai? Muộn rồi, em gọi có việc gì?" - Phong mở cửa.
Nó chạy đến bên Huyền, ôm trầm lấy cô.
"Huyền à...Ba...ba tự tử...ba đi rồi..."
Huyền đơ người. Chuyện này là thật sao?
------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Một lúc sau, chiếc xe màu đen đi với tốc độ ghê người dừng trước ngôi nhà ở vùng ngoại ô kia.
Nó và hắn chạy nhanh vào trước. Huyền và Phong chậm hơn, vì Huyền đang có thai, không thể chạy nhanh được.
Và trước mắt họ và người đàn ông chùm chiếc khăn màu trắng lên người.
Hai bên là cảnh sát và bác sĩ cúi đầu người đó...
Không ai khác chính là bố của nó và Huyền - ông Vương!
Nó khóc, chạy đến bên ông nhưng hắn và cảnh sát cản lại vì cần phải điều tra.
Huyền thì ngất làm Phong rất lo.
Gì chứ? Phụ nữ mang thai khi gặp những điều sốc như thế này thì rất nguy hiểm. Nó ảnh hưởng đến cả bà mẹ và thai nhi chứ chả đùa.
"Bác sĩ đâu? Vợ tôi ngất rồi! Xem giúp vợ tôi đi! Cô ấy đang có thai, có thai đó!" - Phong hét lên. Anh lo lắng lắm rồi.
Các bác sĩ nghe thấy vậy liền chạy đến xem cho Huyền.
Thật là...gia đình này khổ thật đấy. Bố mất, mẹ vừa ngất, bây giờ đến lượt con.
"Không sao đâu! Cô ấy cần nghỉ ngơi. Nhưng đừng để cô ấy sốc như thế này một lần nào nữa,nếu không...thai nhi khó giữ" - vị bác sĩ sau khi khám xong liền giải thích.
"Cám ơn!" - Phong thở phào nhẹ nhõm.
Anh bế Huyền vào phòng cho cô nghỉ ngơi. Cô đã quá mệt rồi.
Ba tiếng sau.
Huyền mơ một giấc mơ kì lạ. Cô gặp bố, bố bảo:
"Con gái, bố xin lỗi! Bố là người bố tồi tệ, con nói rất đúng. Nhưng bố rất yêu con, cả cái Mai nữa, yêu cả người cháu chưa ra đời của bố trong bụng con. Bố không hề muốn rời xa các con một chút nào, nhưng bố phải chịu phạt con ạ! Sống khoẻ, con yêu nhé!"
"Bố ở đây với con đi bố! Con cũng rất yêu bố mà" - Huyền khóc.
"Xin lỗi con, để bố đi. Tạm biệt con, bố sẽ theo con mãi nhé." - ông Vương xa dần.
"Này này. Mày làm sao vậy cả Huyền?" - nó lay lay tay Huyền.
Huyền tỉnh giấc. Cô sao lại ở đây cơ chứ?
"Sao tao lại ở đây?"
"Thì mày bị ngất đó" - nó giải thích.
"Tao ngất? Vậy con...con tao không sao chứ?" - Huyền khóc dần, nói hơi to làm Phong từ bên ngoài nghe thấy liền chạy vào.
"Em tỉnh rồi sao?"
"Anh...anh à! Con...con chúng ta không sao chứ?" - những giọt nước mắt bắt đầu rơi.
"Con không sao, em đừng khóc, con sợ đấy!" - Phong ôm cô vào lòng.
Nó buồn quá. Tội nghiệp Huyền, có thai mà như thế này. Chắc nó đau khổ lắm. Mình mà như vậy chắc không sống nói.
"Đừng khóc. Anh yêu em. Em khóc anh đau lắm." - hắn từ đâu vùi đầu vào tóc nó, nói thì thầm bên tai cho nó nghe.
Hôm sau, đúng như nó đoán, các trang báo liền đăng tin bố nó mất. Những cái tiêu đề quả thật rất khó nghe như "Ông Vương - chủ tịch tập đoàn họ Vương tự tử vì xấu hổ" hay "Chủ tịch tập đoàn họ Vương tự tử vì sợ mất mặt với mọi người",v...v...
Đám tang bố nó vẫn diễn ra.
Huyền và nó ngồi ôm tấm ảnh của bố, rơi những giọt nước mắt mặt chát.
Mẹ nó - vợ ông Vương đã tỉnh nhưng cứ thẫn thờ.
Chỉ có một người vui...
Đám tang thật lạnh lẽo...
Đọc tiếp:
p/s: Tớ là tớ rất bực mình nhá!