Chồng Già

Chương 46: 46: Có Một Vị Da Trắng Nõn Nà





Mở mắt thức tỉnh, đập vào mắt An là một không gian xa lạ, xung quanh là tường đá lởm chởm bao quanh tựa như trong một cái hang đá.

Cái hang này cũng không sâu lắm, diện tích có lẽ đủ cho bốn năm người.

Mặt đá ánh lên nhũ quang lấp lánh, sống động như muôn ngàn vì sao.

Nhìn vào có thể đoán ra tuổi thọ của nó cũng không hề nhỏ.
Cách cửa hang vài bước, vang lên tiếng nổ lép bép phát ra từ đống lửa nhỏ.

Bên ngoài trời vẫn chưa sáng hẳn, ngồi bên bếp lửa là Phạm Thế Huy đang tự băng bó cho chính mình.

Những vết cháy xém loang lổ trên làn da trắng của hắn trông vô cùng khủng bố, được hắn dùng lớp vải xé ra từ áo quấn lại.

Ánh lửa vàng hắt lên một bên mặt của hắn, rõ ràng là một gương mặt nho nhã tới vậy, lúc này lại trông rắn rỏi và nghiêm trang.

Từng giọt mồ hôi lăn xuống từ bên mai tóc, qua cần cổ thon dài, rồi xuôi xuống quai xanh trắng nõn.

Bờ vai dài rộng, cơ ngực rắn rỏi, chân tay thon dài.

Chỗ cần gồ thì gồ, chỗ cần thon thì thon, cơ bụng sáu múi chuẩn mực, lưng eo thon thả, dẻo dai như báo trắng...!Quả là cực phẩm! Bảo sao các bà thím có thể xem đi xem lại, mãi không chán mấy cái clip tiktok khoe body của đám đàn ông trên mạng.

- Bé con thích hắn lắm sao?!
Âm thanh già nua vừa cất lên, lập tức thu hút ánh nhìn của Phạm Thế Huy.

Hắn quay lại, cùng nàng mắt to đối mắt nhỏ, khoé miệng khẽ cong lên.

Nằm chết lặng tại chỗ, còn chưa kịp hó hé giải thích gì, đồng chí An lại tiếp tục bị bồi thêm một cú nock out.
- Nếu bé con thích, vậy để gia gia bắt hắn về cho bé con chơi.
- Ai nói bổn cô nương thích hắn? - Rõ ràng là người nói vô ý, người nghe hữu tình.

Không hiểu sao lúc này, cái từ "chơi" lọt vào tai An lại mang một sắc thái kinh diễm tới vậy.

Nàng trợn trắng mắt nhìn lão già điên khùng ngồi ở cạnh bên.

Bởi vì khuôn mặt lão bị tóc rối bẩn che lấp, càng khiến An không có cách nào nhìn rõ dung mạo của lão.

- Nhưng bé con...!vừa nhìn hắn vừa nuốt nước bọt.

- Con mắt nào của lão thấy ta nuốt nước bọt vì hắn? Ta nuốt nước bọt vì là ta...!Khát nước nha.

- Trước đó mới uống rồi.
- Khi nào?! Ta uống khi nào ta còn không nhớ sao?
- Lúc cô nương bất tỉnh, lão đã bón cho cô chút nước, ta có thể làm chứng.


- Phạm Thế Huy nhìn lão già điên vừa luống cuống lại vừa khổ sở, không khỏi lên tiếng thanh minh giúp lão.
Gương mặt kim cương bất hoại của An sau ba mươi mấy năm cuối cùng cũng có vết nứt.

Nàng thật sự đã nghĩ, mình có nên lăn ra giả chết rồi tỉnh lại làm như không nhớ gì hết không.

Chỉ có điều, nhìn vào biểu hiện bây giờ của bản thân và hai người này, giả thiết này coi như đã vỡ từ trong trứng nước.
Nhìn vào vẻ mặt quẫn bách lúc này của An, Phạm Thế Huy rốt cuộc cũng đã tìm lại cho mình cảm giác cân bằng khi nhớ lại một màn treo xà nhà khi đó.

Ít ra là lúc đối mặt với nàng, chính hắn không cần một mình ngượng ngùng khó xử.
- Khụ, khụ...!
Bên trong cùng của hang vang lên đôi tiếng ho khan.

Thì ra ngoài ba người bọn họ, bên trong vẫn còn có người.

Lão già điên dường như cũng không ngạc nhiên, lão cầm chút nước đựng trong một cái vỏ quả màu tím, đem tới đút cho người đang nằm bất động ở đó.

- Ai vậy? Là người quen của lão sao?
Lão già điên nhoẻn miệng cười, liên tục gật cái đầu đầy râu tóc.
- Rể cho bé con.

Gia gia kiếm rể cho bé con.

- Lão cầm lấy bàn tay An, xoa xoa mấy cái, điệu bộ thập phần cưng chiều.
- Họ Lê khốn kiếp, gia gia tìm cái rể khác.
Nhắc tới họ Lê, An không khỏi giật mình thảng thốt.

Chuyện Lê gia thoái hôn đích nữ để lấy thứ nữ Vũ gia không phải ai cũng biết.

Vậy cớ làm sao một lão già điên ở tận Lăng Xuyên lại biết được chuyện của Vũ gia ở Vạn Xuân? Đáp án chỉ có một cách giải thích duy nhất...!
Từ trong nội tâm An, hình ảnh và ký ức của chủ cũ cái thân thể này lại hiện về.

Đó là bóng dáng cao lớn của một vị tướng có đôi mắt hiền từ.

Trấn viên hầu thân mặc giáp sắt, đôi tay ấm áp xoa đi những giọt nước mắt vương trên đôi má non nớt hồng hồng của cô cháu gái, nghe nó vừa mếu vừa nói "Gia gia nhất định phải mau về, mang cho con thật là nhiều đồ chơi.", "Bé con ngoan, gia gia nhất định sẽ trở về.

Gia gia còn muốn nhìn thấy con hạnh phúc bên Trác nhi nữa."
Một lời hứa hẹn, thoáng chốc đã sáu năm.

Chưa năm nào mà vị tướng này lại quên gửi quà cùng những món đồ chơi mới lạ cho tôn nữ yêu thương của mình.

Đáng tiếc, người chết đèn tắt, vĩnh viễn ngài ấy không còn có thể thấy được tôn nữ mà ngài ấy hết mực yêu thương được khoác lên hỉ bào, mỉm cười hạnh phúc nữa.
- Làm sao lão biết Lê gia?
An lật tay túm ngược lại bàn tay lão, ánh mắt đỏ hoe.


Tay kia run run chạm lên mái tóc hoa râm bết đầy bùn đất.

Ở đằng sau mái tóc rối tinh đó, vẫn là một đôi mắt hiền từ, chỉ là thêm phần ngơ ngác nhìn An.
- Bé con?
***
Cá nướng thơm phức bay khắp hang, nhưng không tài nào khiến An hứng thú được.

Bởi vì sao, là bởi vì nàng phát hiện ra mình có không ít việc để làm.

Ngoại trừ việc tìm ra Trấn viên hầu, ngoài ý muốn hoàn thành mục đích của chuyến đi về phương Bắc này, thì nàng lại có thêm nhiệm vụ mới, đó là đi tìm "xác" của Thái Huỳnh.

Trong khi bên người lại đèo bòng một người trọng thương, một người điên, và một vị tàn phế đang sống dở chết dở.

Vâng, không ai khác chính là cái vị Lang Quân lâu ngày không gặp đó đấy.

Nghe lão Trấn viên hầu ba la thì có thể tạm hiểu là lão đã nhặt hắn về từ khe tường trong một cái xó xỉnh nào đó.

Vì thấy hắn mặt mũi sáng sủa khôi ngô, nên mới muốn đem về om làm cháu rể.

Nhưng không có ngờ người này bệnh trạng lại sắp đi đời nhà ma, nên mới đưa hắn nhét vào cái hang này.

An không khỏi vuốt mặt thở dài.

Cháu gái lão còn sống thì giờ đã là vợ người ta, lão còn nhớ mãi không quên tìm cháu rể.

Bảo nàng lúc tới gặp lão cô gia nên nói thế nào cho phải đây.

Đang thở ngắn than dài thì một miếng cá trắng muốt đặt trên bẹ lá xanh được đẩy về phía nàng.

Phạm Thế Huy nhướn mày nhìn nàng rồi lại nhìn xuống miếng cá, ánh mắt dịu dàng không hiểu sao lại khiến An cảm thấy rất quen.
- Bé con ăn.

- Ở một bên, lão Trấn viên hầu khích lệ.

Lão cũng muốn đưa phần của mình cho bé con của lão, nhưng lại thấy Phạm Thế Huy gỡ hết xương mới đưa cho nàng, tay lão lóng ngóng không biết cách nào cho phải.
An cầm chiếc lá gói miếng cá, trên nền xanh ngát điểm tô một miếng thịt cá trắng nõn nà được cắt gọn gàng.

Cảm thấy sao mà đẹp mắt đến thế.

Phạm Thế Huy ngồi một bên cười nhẹ, vừa khều bếp lửa vừa nói một câu không đầu không đuôi.


- Cũng không trắng đến mức đó đâu.

An ngớ ngác ngẩng đầu nhìn, dưới sớm mai nhẹ nhàng phủ lên thân thể hắn, tô điểm lên cần cổ thon dài, làn da trắng muốt.

Bất tri bất giác từng đường nét cơ thể của người này lại lần nữa hiện lên trong tâm trí nàng.

- Máu, bé con chảy máu.

- Trấn viên hầu la lên như gặp đại địch.

Chân tay khua khoắng, loạn xị ngầu.
An nghiêng đầu khó hiểu, bất tri bất giác thấy dưới mũi hơi mát lạnh.

Một dòng máu mũi cứ thế bán sạch hết cả tiết tháo của nàng.
Trong không gian rộng lớn, giữa núi rừng cây cối bao la, có thể nghe thấy thanh âm nữ nhân vang vọng " Khốn kiếp! Ngươi cố ý.", cùng tiếng cười không dứt của nam nhân.
Phạm Thế Huy đánh một vòng xuống núi kiếm xe ngựa và đồ dùng, quay trở lại mỹ nhân La Sát vẫn còn đang giận xung thiên.

Cũng chả có cách nào khác, hắn cũng không ngờ con người nàng lại có mặt đáng yêu như vậy.

Xe ngựa chở ba con người xuống núi.

Bởi vì Phạm Thế Huy nói hắn có việc riêng cần phải giải quyết nên đã rời đi trước.

Còn lại ba người, túc tắc qua một con đường mòn, dừng lại hỏi thăm dăm ba câu với một bà cụ bán gánh hàng rong, An rất nhanh hiểu được, nếu cứ thế này mà xuống núi là cầm chắc cái vé vào nhà lao miễn bàn.

Thế nên để cảm ơn bà cụ, nàng liền lấy ra hai thỏi vàng để mua lại toàn bộ gánh khoai luộc cùng vài bộ đồ bình dân.

Sau đó nhanh chóng đánh xe chạy vòng qua núi.
Trên đường cái, binh lính kiểm tra gắt gao từng người.

Khi cho dừng lại một xe ngựa để kiểm tra, hai tên lính phát hiện, ngồi đánh xe lại là một nữ nhân đeo mạng che mặt, bên trong xe là một cặp lão phu thê.

Ông lão chỉ ngồi yên trợn mắt nhìn bọn chúng, bàn tay đang nắm lấy tay bà lão.

- Hai vị đại ca thông cảm, cha mẹ ta già yếu, mẹ ta còn đang bệnh nặng.

Xin hai vị cho chúng ta rời thành để về cố hương.

- Các người rời quê hương vì trốn chiến tranh.

Nay chiến tranh đâu đã kết thúc, sao lại đòi trở về?
- Bẩm hai vị, cóc chết ba năm còn quay đầu về núi.

Mẹ ta bệnh tình nguy kịch, trước khi nhắm mắt xuôi tay cũng chỉ có cái nguyện vọng được trở về cố hương.
- Ai biết có đúng là bệnh tình nguy kịch hay là khâm phạm giả trang để trốn thoát.

Mau bỏ mạng che mặt xuống.

- Một tên lính quát lên, tay hắn giơ lên một chiếc đèn bão xưa (18), ánh sáng tản mát bên trong yên tĩnh lưu chuyển.
- Không đổi màu, chứng tỏ không có thuật dịch dung ở đây.


- Tên lính cầm đèn tập trung quan sát ánh sáng bên trong đèn nói.
Ở một bên, nữ nhân kia cũng đã kéo xuống mạng che mặt.

Đó là một mỹ nữ, đẹp tới nỗi khiến bất cứ ai quanh đó cũng đều phải quay lại nhìn.

Làn da trắng ngần như ngọc, được điểm tô lên bởi đôi mắt to tròn lúng liếng, chiếc mũi nhỏ nhắn hơi hồng hồng, cùng làn môi tựa như cánh đào thắm, vừa ngọt ngào lại diễm lệ.

Mỹ nhân khẽ chớp hàng mi, một đôi cánh bướm vút bay lên.

Lấp loáng bên trong là từng tầng hơi nước khiến lòng người tê dại.

Một vài sợi tóc mai mềm mại rũ xuống, được nàng vén lên qua tai.
Hai tên lính ngẩn ngơ đứng nhìn, định nói gì đó thì bất giác phía sau vang lên giọng nói thô kệch.
- Các ngươi không đi làm việc còn đứng đây làm cái gì?
- Đội trưởng, chúng ta là đang làm việc.

Xe ngựa này muốn rời khỏi thành.

- Đã kiểm tra chưa?
- Dạ rồi.

Không có điều gì khả nghi
- Giấy thông hành đâu?
- Dạ...!Dạ...!- Tên lính bối rối quay lại phía mỹ nhân hỏi.

Bản thân hắn lại không để ý tới ánh sáng trong đèn bão bắt đầu lờ mờ chuyển sang xanh.

- Cô nương có mang theo giấy thông hành?
- Chúng ta...
- Khoan đã.

Đây chẳng phải là người nhà của Vương đại nhân? Mau đi đi.

Còn đứng đó làm gì nữa? Mở cổng thành cho họ qua.

Tên đội trưởng quát vào mặt mấy tên lính giữ cổng, ra lệnh cho mở cổng thành.

Vậy là An cùng cả xe cứ thế ngơ ngác bị tiễn ra khỏi thành một cách an toàn.

Trước khi xe ngựa chạy thật xa, theo chiều gió, nàng vẫn còn có thể nghe thấy tiếng tên đội trưởng ông ổng gào lên ở phía trên tường thành.
- Tiểu nương tử xinh đẹp, da trắng nõn nà.

Nhớ bảo trọng.
Đây rõ ràng là một lời bông đùa của đám nam nhân thô thiển, nhưng nghĩ kỹ lại, lại khiến An không khỏi kìm ngựa mà ngoái đầu nhìn.

- Tên họ Phạm khốn kiếp.

Lần sau gặp, bổn cô nương nhất định lột da ngươi..