Chương 42: Thủ lĩnh ăn mày gặp vận xui.
- Đúng là gian thương! Thuốc để cứu chữa cho dân nghèo mà chúng cũng có thể đẩy đến cái giá trên trời như vậy. Khinh chúng ta không biết gì sao? Chờ khi vó ngựa quân địch đạp banh biển hiệu của chúng, để xem chúng còn giữ được những đồng tiền thối tha đó không!
Bước ra từ y đường lớn nhất ở Lăng Xuyên, Nguyệt Nương không khỏi tức giận tới khó thở. Nếu không phải vì mục đích sau cùng, nàng nhất định sẽ đập tan tất cả biển hiệu của các quán bán y dược nơi này. Lăng Xuyên nằm ở phía bắc, là thành trì nằm ngay giữa con đường vận chuyển hàng hoá lưu thông với Bắc Môn. Dân lưu vong từ Bắc Môn và lân cận đổ về Lăng Xuyên, đường xa, thời tiết khắc nhiệt, khiến không ít người ốm bệnh. Các nhà thuốc và y đường nắm bắt cơ hội kinh doanh, thi nhau tăng giá bán. Nếu không phải chủ nhân nàng nhận lời gã Thái Huỳnh kia đi khảo sát trước tình hình Lăng Xuyên và các thành lân cận, thì các nàng cũng không biết tình hình lũng đoạn của bộ phận cường hào thổ địa nơi đây lại che trời lấp biển tới vậy.
Từ đám đông phía trước vài bước, có hai tên nhóc khất thực đang đuổi bắt nhau, chạy bon chen giữa đông người. Tên nhóc phía trước bất ngờ đâm đầu về phía hai chủ tớ An. Con ngươi loé lên, một tay nó thật nhanh hướng về phía túi tiền đang quay tròn, rồi bỏ chạy thục mạng vào những con hẻm tối tăm.
Tại một ngã tư đường nhỏ, chúng nó dừng lại, hồi hộp mở ra túi tiền vừa thó được. Bên trong toàn đá cẩm thạch đẹp mắt nhưng vô cùng lạ lẫm. Bên ngoài mỗi viên còn còn phủ một lớp bột mịn mỏng, trọng lượng cũng không nặng. Đưá nhỏ bất giác đưa lên miệng cắn thử, thấy vị ngọt tràn ra đầu lưỡi, không tự chủ mà nuốt xuống, trước ánh mắt kinh hoàng của đồng bọn kề bên. Còn chưa kịp thốt ra lời nào thì từ xa đã nghe thấy một giọng nói êm tai cất lên.
Từ một ngã rẽ, cô nương đội đấu lạp cất lên tiếng cười giòn tan, bên cạnh là một nô tì xinh đẹp đang dùng ánh mắt không hài lòng nhìn chúng.
- Ngu xuẩn! Xem các người còn có thể đứng đó cười được bao lâu.- Tên nhóc ăn mày lớn hơn giựt lấy túi kẹo, nó muốn ném mạnh xuống mặt đất, rồi hả hê cười vào mặt hai nữ nhân kia. Nhưng cái túi lại nhất định không chịu di chuyển. Tên ăn mày nhỏ tuổi nắm chặt lấy cái túi, ánh mắt như sói đói nhìn đồng bọn, "mày cứ thử ném xem, ông liều mạng với mày".
- Đồ ngu, thứ như thế này mày muốn để làm gì? Ai biết mụ ấy có hạ độc vào bên trong không chứ.
- Ư ư... - Tên nhóc không biết nói, nó chỉ có thể phát ra những âm thanh như thú nhỏ, nhưng đằng sau mái tóc rối, ánh mắt nó tuyệt nhiên không nhượng bộ nửa phần.
Hai bên bóng tối vang lên những tiếng cười khả ố, một giọng nói khàn khàn vì sắc dục cất lên. Ánh sáng leo lắt ở giữa ngã tư chiếu lên một bóng người rách rưới bẩn thỉu. Khuôn mặt gã hiện lên chằng chịt những vết sẹo nông sâu, hàm răng đen xì nhe ra cười cùng ánh mắt dâʍ đãиɠ hướng lên từng chỗ trên cơ thể nữ nhân trước mặt. Hắn rít vào nước dãi ướt đẫm bên khoé mép, một tay xoa xoa vào đũng quần của mình.
- Chủ nhân đừng nhìn, thật ghê tởm. - Nguyệt Nương nhăn mày, khuôn mặt xinh đẹp cau lại, hai tay sẵn sàng trong tư thế chuẩn bị gϊếŧ người.
- Ghê tởm? Haha... Chỉ lát nữa thôi, chủ nhân ngươi sẽ không nói vậy đâu. Nàng có khi còn chủ động cầu xin vị đệ đệ ghê tởm này của ta xỏ xiên vào lỗ nhỏ của nàng ấy.
- Câm mồm! - Nguyệt Nương đã quen lăn lộn giữa giang hồ, nhưng nàng thật sự không muốn một tiểu cô nương sạch sẽ thuần khiết như chủ nhân mình phải nghe những lời bẩn thỉu như vậy.
- Vậy sao? Có vẻ như ngươi rất tự hào về cái thứ bốc mùi trong đũng quần của mình. - An cất tiếng nói bình đạm, tựa như không nghe ra được hỉ nộ trong mỗi lời nói của nàng ta.
- Ôi, quả nhiên là mỹ nhân, giọng nói cũng có thể say lòng người tới vậy.
- Đại ca, dùng từ mỹ nhân có khi còn chưa đủ để hình dung nàng ta đâu. - Tên ăn mày trẻ tuổi cười sằng sặc.
- Được. Từ ngày mai toàn bộ khu phía nam thành Lăng Xuyên giao cho ngươi quản lý. - Tên thủ lĩnh ăn mày cao hứng, hắn xoa tay vào háng, bước về phía mỹ nhân. - Con nô tì kia thưởng cho chúng mày. Thao chết cũng không sao.
Khi tay hắn chạm được tới mành che. Ở một bên Nguyệt Nương nhìn thấy chủ tử ra hiệu chờ đợi. Mành che được kéo xuống, tên thủ lĩnh khất cái nhìn thấy khuôn mặt mịn màng tựa như gốm sứ của mỹ nhân, đôi mắt sáng trong với hàng mi dài vút cao như cánh bướm xinh đẹp. Hàng lông mày tựa như một nét mực, điểm tô một nốt ruồi nhỏ xíu như ngọc. Đôi môi như hoa đào nhếch lên, mỉm cười. Sau đó, hắn khó thở... Hai mắt hắn trợn lớn, hai chân không ngừng giãy dụa.
Đám đàn em còn đang hào hứng, bỗng chốc thấy mỹ nhân đưa bàn tay mềm mại lên. Một thứ ánh sáng lung linh tựa như một thứ mềm mại, vô hại lại xinh đẹp bao quanh lấy cổ thủ lĩnh chúng. Yên lặng và dịu dàng, thủ lĩnh chúng lại tựa như một con cá mắc cạn, hai tay buông thõng, mắt lồi ra, đôi chân giật giật như sinh khí sắp cạn. Đũng quần bắt đầu ướt sũng, một vài thứ rơi ra. Mỹ nhân ghét bỏ ném hắn qua một bên, bắt đầu hướng đám đàn em, cười như ác quỷ bước ra từ địa ngục. Tên ăn mày vừa mới cởϊ qυầи, bất giác tè ướt cả háng.
- Tiếp đến là đứa nào muốn chết trước?
Mỹ nhân vừa cất lời, cả đám đến quần cũng quên kéo, đồng loạt quay đầu, vừa chạy vừa ngã, giẫm đạp lên nhau chối chết mà chạy. Duy chỉ có tên nhóc câm là vẫn đứng nguyên ở một chỗ gầm gừ.
Sau khi thấy đã không còn nguy cơ nữa, Nguyệt Nương thở phào, nhìn thấy chủ nhân mình vẫn hiên ngang bất động như núi. Một tay vẫy vẫy lấy nàng, mặt căng thẳng nói.
- Nguyệt Nương, đỡ ta.
Sau đó dùng tư thế sấm vang chớp giật mà cắm đầu xuống đất... Chưa kịp hôn đất mẹ đã nhào vào bộ ngực êm mềm đầy đặn.
- Chủ nhân, mới nãy oai phong làm sao, giờ sao lại thành bộ dạng này? - Nguyệt Nương không khỏi che miệng cười.
- Năng lực ta đến đâu, ngươi biết rõ mà. Chỗ kia là toàn bộ vốn liếng của ta đấy. - Áp vào hai gò bồng đảo, An mới lĩnh hội sâu sắc cảm giác của đám đàn ông.
- Sao người phải khổ thế làm gì? Còn có nô tì mà.
- Ta không muốn cứ để người khác phải bảo hộ mình cả đời, ta cũng không muốn hi sinh bất cứ ai bên cạnh. Hơn nữa, cảm giác bảo hộ được người khác cũng không tệ.
Chìm đắm trên "đệm" êm, đồng chí xuyên không của chúng ta hiện đang miên man nghĩ tới việc thay vì tìm một nam nhân, thì cặp với nữ nhân có khi cũng là một lựa chọn không tồi. Bất giác vạt áo phía sau bị kéo xuống, ngoảnh đầu nhìn thì thấy tên nhóc ăn mày cầm lấy túi kẹo đưa trả về phía mình. Nhìn vào ánh mắt tràn ngập tiếc nuối của nó, mâu thuẫn so với sự kiên định mà nó cố bày ra, An không khỏi mỉm cười, nàng đưa tay ấn lại túi kẹo vào lòng đứa trẻ.
- Nếu thích thì cứ giữ lấy. Chỗ ta còn nhiều món ngon hơn nữa.
Đứa bé ăn mày ngẩng đầu nhìn, đằng sau những sợi tóc két bẩn là đôi mắt sáng long lanh. Nó giữ chặt túi kẹo, gật đầu với nàng, rồi chạy như bay về phía lối rẽ tối tăm.
Không còn ai nhìn chằm chằm, An không khách khí ngồi bệt xuống đất, còn chưa kịp thở ra đã thấy tên ăn mày nhỏ tuổi quay trở lại. Trên tay nó cầm theo cái kéo, hướng về bức tường nham nhở có cái người đang nằm bẹp một cách khó coi.
- Này này... Nhóc tính làm gì?
- Phập.
Lời chưa xong đã thấy máu bay ba thước, tên thủ lĩnh khất cái đang ngất an nhiên bỗng dưng gào thét điên cuồng, hắn ôm cái vị đệ đệ lìa đời, lăn lộn thê thảm trên mặt đất. Thế là xong, đời trai ra đi, chân lạnh toát.
Tên nhóc ăn mày còn muốn đâm một kéo xuống, nhưng lại bị Nguyệt Nương ngăn cản. Nó vùng vẫy tới điên cuồng, dường như muốn dùng toàn sức cho nhát đâm này. Nhưng không thể, nó bất lực hướng ánh mắt căm thù nhìn vào kẻ đang kêu gào thảm thiết như lợn nái khó sinh kia.
- Đừng làm vậy. Bẩn tay chính mình.
Tên nhóc giận dữ quay đầu nhìn An, nó không thể hiểu vì sao người này không cho nó báo thù.
- Hắn từng làm hại người thân của ngươi sao? Gϊếŧ hắn rồi, trả thù cho người kia rồi, đau khổ của ngươi ai tới đền?
Tên nhóc đứng ngẩn ngơ, nó không hiểu lời của nữ nhân này muốn nói. Đau khổ của nó? Gϊếŧ kẻ này, nó sẽ hết đau khổ. Đền? Ai đền được mẹ cho nó? Ai đền được chị cho nó? Ai đền được mái nhà ấm áp cho nó? Nó đi đâu để tìm lại những thứ đã mất bây giờ?
Nhóc ăn mày không khóc, nó dùng sự tĩnh lặng của mình để biểu đạt sự cô đơn, đau khổ và hận thù. Nó khiến cho An đau tới tận đáy lòng. Chuyện gì có thể biến tâm hồn của một đứa trẻ vốn ngây thơ, trở nên tàn nhẫn, độc ác tới thế này!
- Nghe cho rõ này nhóc. Chỉ có "sống không bằng chết" mới là sự trừng phạt cay độc nhất. Người chết là hết, hắn chết được là quá tiện nghi cho hắn, còn làm dơ bẩn tay ngươi. Nếu muốn hắn đền tội, vậy cứ để hắn nếm trải tất cả khổ đau mà hắn gây ra cho kẻ khác đi.
- Chủ nhân định làm gì?
Nguyệt nương còn đang mơ hồ với lời nói của An, nghiêng đầu liền thấy chủ nhân mình móc ra một cái kim châm, ánh mắt liếc một cái. Nàng lập tức hiểu, đạn thần công lập tức đánh ngất luôn con lợn nái đang la hét. Không gian yên tĩnh được trả lại.
Tên nhóc ăn mày tò mò cúi đầu nhìn những hoa văn do kim châm khắc lên mặt tên thủ lĩnh khất cái. Mặc cho máu chảy be bét, chủ nhân của chiếc kim cũng không hề run tay. Điểm một cái, từ một tên thô nhân mặt sẹo biến thành một tên đàn ông có khuôn mặt của nữ nhân. Nữ nhân xinh đẹp kia nhìn một lúc vẫn chưa hài lòng, lại tiếp tục châm rạch. Sau đó mặt thô nhân liền biến thành mặt nữ nhân răng vổ.
- Thần kì lắm phải không? - An ha ha cười.- Cái này là ta mới nghĩ ra đấy, khắc pháp trận lên mặt là có thể tuỳ ý dịch dung. À, mà khoan...
Lại đâm chọc thêm một lúc, lúc này mỹ nhân mới lấy khăn lau sạch kim châm.
- Cho hắn khỏi trở về nguyên dạng luôn.
- Chủ nhân, người làm vậy để làm gì? - Nguyệt Nương dở khóc dở cười.
- Còn làm cái gì? Lột sạch hắn ra, ném ra giữa đường.
Tên nhóc ăn mày không hiểu vì sao bản thân nó lại nhớ tới một tên ăn mày khác lớn tuổi hơn nó. Kẻ kia lúc đó từng nói "độc ác nhất vẫn là lòng dạ đàn bà".
***
Nắm sớm theo rèm cửa chiếu lên một góc chăn màu hồng phấn, An nghiêng đầu, mở mắt nhìn thấy những bông hoa xinh đẹp trên mặt bàn. Tuy rằng bó hoa đơn sơ chỉ là những đoá hoa dại mọc ven đường, nhưng có thể thấy người tặng dành ra bao tấm lòng.
- Tên nhóc đó mới sáng sớm đã mang theo hoa chạy tới đây để tặng người đấy.
- Nó đâu rồi?
- Đi rồi ạ. Trông có vẻ nghiêm túc lắm. Không biết nó định làm gì?
- Còn làm gì nữa. Ngươi mang nó về đây, đừng để nó đi coi mấy thứ bậy bạ rồi học theo. Dù sao nuôi thêm miệng ăn với ta cũng không quá khó.
- Chủ nhân định dẫn nó theo thật sao?
- Ta tốt bụng kiếm đệ tử cho ngươi còn gì?
- Nô tì khi nào nói muốn truyền y bát?
- Coi như làm phúc đi. Thiện giả thiện báo.
- Chủ nhân, nô tì rất bận.
- Thế để nó làm đệ tử của ta vậy. Dù sao những thứ ta phát minh cũng không thể thất truyền.
Nguyệt Nương nghĩ tới mấy thứ tào lao chủ nhân mình làm ra, không khỏi thở dài. Có khi nào vì vậy mà lão cô gia bỏ của chạy lấy người không nữa.
Giải thích:
(16): dành cho những bạn nào không biết. Kẹo mà đồng chí An làm chính là Kohakutou, hay con gọi là kẹo đá quý.