Chồng Già

Chương 13: Lệnh bài triệu hồi (hạ)




Chương 13 : Lệnh bài triệu hồi (hạ)

Để không làm mất thì giờ của hội đấu giá, chủ trì hội rất nhanh giải đáp thắc mắc của khách nhân.

- Xin cảm ơn khách quan đã đặt câu hỏi. Nói về trận pháp là do pháp sư Hoằng Thao sáng tạo ra, khi khắc xuống lệnh bài là dùng linh lực và chi ý của thánh sỹ để tạo thành. Vì trong chi ý mang sẵn một định ước của người khắc nên ngọc lưu ly vốn chứa một phần sức mạnh của thiên đạo, ứng với định ước mà thực thi. Điều này có thể hiểu rằng trận pháp chỉ có tác dụng với thánh sỹ đã định ước với nó. Nếu định ước được thực hiện, trận pháp sẽ hóa giải. Lệnh bài chỉ còn là bản vẽ không có sức mạnh.

- Như vậy chả phải lãng phí quá sao? Nếu đã mất công khắc trận pháp lên lệnh bài, vì cái gì mà chỉ cho sử dụng có một lần? - Một vị khách ăn mặc như một con công không chờ được mà cắt lời chủ trì hội.


- Ngươi đây là muốn được đằng chân lân luôn đằng đầu? Vừa muốn làm chủ lệnh bài còn muốn làm luôn chủ nhân của thánh sỹ sao?

Không xa có tiếng người cười cợt, mỉa mai hắn. Chỉ thấy đó là một mỹ nữ mặc một bộ váy bó sát gợi cảm, Bên ngoài khoác một bộ giao lĩnh đỏ thẫm trong suốt như sa tanh. Xuyên qua ống tay áo rộng như cánh bướm trong suốt, có thể nhìn thấy một đôi cánh tay thon thả đẹp mắt, leng keng với đủ loại vòng vàng. Nữ nhân kia tuy miệng toàn lời xỉa xói kẻ kia, nhưng An có một loại cảm giác như ánh mắt nàng ta không chủ ý mà đong đưa về phía lão cô gia nhà mình.

- Ngươi... ngươi ngậm máu phun người. Ta lúc nào nói qua như thế? Ta đây chỉ tiếc cho một pháp trận cường đại lại không thể dùng mà thôi.

- Vậy nếu như ngươi nói, bỏ một món tiền liền có thể dùng miễn phí cả đời, hôm nay ngươi cầu thánh sỹ, mai ngươi đem trận pháp áp chế người ta nghe theo ngươi. Vậy thánh sỹ không cần gọi là thánh sỹ, gọi gái bán thân đi.


Lời vừa dứt, xung quanh phần lớn người người chỉ dám cười thầm trong lòng, nhưng cũng có nhiều người nhịn không được mà ha ha bật cười thành tiếng. Hoa hoa công tử mặc áo con công mặt mày trướng đỏ. Hắn thật sự sợ hãi, lời như này tới tai kiếm thánh, hắn có thể hay không bị xiên thành cái rá lúc nửa đêm. Nhắc tới, tại lục địa này quả nhiên cũng chỉ có Kiều nương tử mới dám gọi thánh sỹ là gái bán thân. Ai bảo người ta là một trong hai nhà phú khả địch quốc cơ chứ.

- Đa tạ quý khách quan tâm. Lệnh bài có pháp trận vây hãm thánh sỹ quả thực vô cùng cường đại. Nếu quý khách quan tâm, có thể thông qua Dạ Đàm để mua thông tin của Hoằng Thao đại sư. Sau đó tìm tới chỗ ngài ý để trao đổi mua bán. - Chủ trì hội mặt không đổi sắc, vẫn lịch sự tao nhã, tranh thủ quảng bá cho sinh kế nhà mình. - Để giải đáp thắc mắc về việc có còn mạng để nhận bồi thường không, xin phép được trả lời, trong pháp trận đại sư Hoằng Thao đã thêm vào một truyền tống trận. Khi pháp trận được kích hoạt, cả hai sẽ được di chuyển tới một địa điểm bất kì được xác định an toàn. Điều này là vì phòng bị cho trường hợp có kẻ tiểu nhân muốn mượn cơ hội diệt cả hai người.


Nghe nói Hoằng Thao đại sư là pháp sư đệ nhất, cũng là một trong các thánh sỹ ở lục địa này. Pháp trận do ngài ấy chế tác vô cùng kì ảo, và có công lực mạnh mẽ. Không giống như các luyện khí sư trong tiểu thuyết mà An đã đọc, thánh sỹ ở thế giới này là một tồn tại gần với thánh thần, họ di chuyển bất định giữa lục địa để tìm tài nguyên tu hành. Coi trọng việc trau dồi bản thân hơn là tế thế cứu đời. Nghe Trình Văn Lãng nói rằng, trước khi Dạ Đàm hội bắt đầu, thế nhân còn chưa chắc có thể hạnh ngộ với họ. Về sau vì để rút ngắn thời gian tìm kiếm, đẩy nhanh quá trình tu luyện, họ mới tìm tới Hương Tiên lâu để giao dịch. Bà chủ Hương Tiên lâu cũng rất không tầm thường, đã nhanh chóng nắm bắt thế cuộc để mở ra Dạ Đàm hội.

Giữa lúc khách nhân còn đang đàm đạo tranh cãi xem có nên hay không nên mua lệnh bài này thì giọng một nữ tử không nhanh không chậm cất lên.
- Tuy nói là lệnh bài kia trận pháp được hóa giải sức mạnh, nhưng bản vẽ hẳn là vẫn còn. Nếu có người thông hiểu trận pháp tái sử dụng, như vậy cũng rất khó nói à nha.

Câu nói hồn nhiên vô tri của đồng chí An - người chỉ biết đọc ngôn tình kiếp hiệp phụt ra, tuy rằng tại một hội trường lớn như thế này cũng chỉ như muối bỏ bể, nhưng vào tai những người luyện công tai thính mắt tinh lại như một tiếng chuông rúng động vào lòng người.

Khi mà rất nhiều khách nhân thân thủ kém còn chưa phát hiện ra điều gì, thì một cuộc trả giá khốc liệt đã bắt đầu như một quả bom vang dội được ném giữa hội trường. Bất chấp giá khởi điểm tăng vọt lên thành một ngàn thạch anh, khách nhân nhanh chóng tiến vào trạng thái chiến đấu kịch liệt đến quên mình.

Lúc này, cái người kích động trận chiến lại đang rất nhàn nhã hóng chuyện. Nghe Trình Văn Lãng giải thích, An mới biết, thì ra y thuật của quỷ y chỉ kém một bước so với thần y. Lý do là vì người ta tinh thông tất cả các phương pháp y thuật cùng dược lý, còn lão cô gia nhà nàng gặp ai cũng chỉ lấy châm ra xiên cho vài nhát là bách bệnh tiêu tan. Từ ốm vặt tới nan y, gặp người xiên người, gặp thú xiên thú, chưa từng có ngoại lệ. Kỹ thuật châm cứu đạt tới mức thượng thừa, nhất nghệ tinh nhất thân vinh(2).
Giữa trung tâm, nơi người người ném phù, hô giá tới đỏ mắt. Trên không, phù bay như mây, tan tành như pháo hoa với đủ sắc màu rực rỡ. Tiếng hô rung chuyển như sấm vang bốn bề. Càng về sau giá càng lên cao, có rất nhiều người không trả nổi mà than tiếc từ bỏ. Còn lại chỉ có hai người là lão râu dài ở đài chữ Hương cùng Kiều nương tử khoác giao lĩnh trong suốt đang trên dưới cò kè tới giá chín trăm chín mươi chín ngàn chín trăm chín mươi chín thạch anh. An bất tri bất giác quay lại nhìn, thấy lão cô gia không biết từ lúc nào đã thôi không nhập tịnh nữa, chỉ thấy lão đang cau có mặt mày quan sát, tâm trạng có chút nóng nảy.

- Lão gia, bình thường một tấm lệnh bài triệu hồi đáng giá tới mức này sao?

- Không đáng.

- ...

Này có phải hay không lại là trò cũ. Lại là một cái bẫy của những kẻ có tiền chơi chết nhau không đền mạng. Cho dù là thế giới nào đi nữa thì quả nhiên chỉ có những kẻ dùng tiền đập chết người mới là bá chủ một phương. Không bao lâu sau, một trong hai người này sẽ ngã ngựa tại chốn này. Lần đầu đối mặt với cái gọi là sự khốc liệt trong thương trường, An có chút hồi hộp. Khi cho rằng sự việc sắp ngã ngũ, chỉ ngay khắc sau, mỹ nhân An đã phải há hốc mồm.
- Lão Hương, ngươi còn lề mề chút tiền này làm cái gì. Nếu cần thì bảo ta đưa thêm là được chứ gì.

- Con mẹ nó, ngươi nghĩ ta vì ai mà phải đi làm cái việc vô nghĩa này. Tổ tiên sư nhà ngươi, tiền của ta có là vỏ hến cũng có cần phải lãng phí như thế này không?

Lão giả đạo mạo, phong thái lịch lãm như quý nhân, nhưng nói một câu chửi một câu, cùng thô nhân không hơn không kém.

- Ngươi đừng có nói lời không giữ lời. Nữ nhân kia mà túm được ta thì ngươi có tin là ngươi cũng chả có ngày lành không?

- Mẹ nó. Ngươi dám uy hiếp lão phu ?

- Có cái gì mà không dám? Năm xưa kết nghĩa kim lan, là kẻ nào nói có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu?

- Lão phu mù mới cùng tiểu ... tiểu nhân như ngươi kết bái.

Ở đằng kia Kiều nương tử mắt sóng sánh đánh về bên này, miệng hô lớn:
- Nghiêm lang sao nỡ chối bỏ ta. Dù chỉ chung chăn cùng gối một đêm cũng đã là nên duyên vợ chồng.

- Tiện nhân, câm mồm. Ta lúc nào cùng ngươi chung chăn một đêm? Lão Trần, một nửa gia sản của ta đều đem cho lão, lão nếu dám buông giáp giữa trận, liền không xong với ta.

Ngồi ở đây, có tiểu cô nương chỉ vừa cập kê đã vấn lên mái tóc phụ nhân có chồng, miệng khép không nổi. Thiên địa này cũng quá ảo diệu đi. Người vừa có sắc, vừa có tiền, lại có tài như thế, con mắt lại kém đến mức, say mê một lão già xấu tính, mặt đầy đồi mồi chen cùng nếp nhăn. Chúng nam nhân xung quanh, các ngươi có hổ thẹn không, có hổ thẹn không? Và như để đáp lại tiếng lòng của nàng, một nửa nam nhân ngồi trong hội trường này mặt đều đã đen như đít nồi.

Nhờ sự trợ giúp của lão cô gia, lệnh bài triệu hồi đã thuộc về Trần lão ở đài chữ Hương với giá một triệu sáu trăm ngàn thạch anh, con số kỷ lục nhất trong năm mươi năm qua của Dạ Đàm đấu giá.
Rời khỏi hội trường, An một mực theo lão cô gia vội vội vàng vàng leo lên xe ngựa. Sau đó ngựa phi như điên như thể trốn chạy sóng thần. Từ xa, An vẫn có thể nghe thấy tiếng chửi đinh tai nhức óc của Trần lão, đại loại như là "lừa đảo, khốn nạn...v.v."

- Lão gia ngài lại lừa gạt người ta sao?!

- Có sao đâu. Lão ta giàu như vậy, số tiền kia cũng chỉ như cái móng tay của lão.

- ...

- Mà lão cũng đâu có thiệt cái gì. Kiếm thánh kia là một trong mười mỹ nam đẹp nhất lục địa đấy.

Tại sao lời này của lão cô gia qua tai nàng lại như có điều gì rất mờ ám. Rất có dấu hiệu của một sự cong vẹo mà An cũng không biết có phải mình ảo giác hay không.

Mải nghĩ, bất ngờ xe ngựa thắng gấp, An cả người đều không có chuẩn bị, cứ thế nhào thẳng lên người lão cô gia. Hương thảo mộc ấm áp, cơ thể rắn chắc này khiến đầu óc nàng có chút mê muội. Từ mép áo xộc xệch lộ ra phần da thịt phía dưới cần cổ thon dài, làn da trắng muốt như ngọc. Này... này ...
- Nghiêm lang sao nỡ vội vàng không từ mà biệt. Thiếp nhớ Nghiêm lang một ngày như cách ba thu...

Cửa thùng xe đột ngột mở ra, Kiều nương tử còn đang một bộ tình nhân thâm quyến đột nhiên phanh gấp, trợn mắt há mồm nhìn vào bên trong. Trên sàn xe một đôi cô nam quả nữ đang đè lên nhau, tư thế ái muội. Bàn tay nam nhân kia còn đặt lên eo nữ nhân mắt hơi đỏ hoe, có chút ướŧ áŧ. Cảm giác như bị bắt gian tại trận chắc cũng chỉ đến thế này mà thôi.

Giải thích nghĩa:

(2): nhất nghệ tinh nhất thân vinh : giỏi một nghề liền được vinh quang nhờ nghề đó.

Để để cập nhật chương 14, mời bạn đọc đăng nhập vietnamovernight

https://dembuon.vn/rf/91040/

Hoặc search : "Chồng già - của Mèo cái hay cười" (^^)d