Đủ dùng sao?
Dùng sao?
Sao?
Câu nói kia cứ vờn bên tai Giang Mộng Nhàn, thoáng chốc cô liền đỏ mặt...
Liên Hi Hoàn lại còn nghiêm túc suy nghĩ một lát mới nói : “20 phút, thật đúng là không đủ.”
Lăng Vân nghiêm túc nói : “Thế cậu nghĩ là bao nhiêu, lần đầu tiên nếu cậu có thể sống quá 20 phút, tôi quỳ xuống gọi vợ cậu một tiếng mẹ!”
Giang Mộng Nhàn: Nằm không cũng trúng đạn!
Sau cùng Liên Hi Hoàn vẫn quyết định đi xử lý mọi chuyện trước, lại còn dặn dò Lăng Vân và Hắc Bát mấy chuyện xong liền vội vã rời đi, để lại Giang Mộng Nhàn đang bức bát cơm với vẻ mặt ngẩn tò te.
Tiễn Liên Hi Hoàn đi rồi, Hắc Bát lái xe đưa Giang Mộng Nhàn đến khu biệt thự cao cấp đắt đỏ nhất kinh đô dành cho giới nhà giàu- - Thượng Phẩm Đế Cung.
Thượng Phẩm Đế Cung nằm ở trung tâm thành phố, tấc đất tấc vàng, bên trong Thượng Phẩm Đế Cung đều là những tòa nhà xa hoa, chỉ có 10 bất động sản duy nhất, mỗi căn đều có vườn hoa và ga ra riêng, thậm chí còn có núi giả, hồ nhân tạo, trêи thị trường có giá vài trăm triệu, chủ nhân của những căn nhà này đều là người phi phàm phàm.
Giang Mộng Nhàn đứng ở trước cửa căn biệt thự to lớn hoa lệ như tòa lâu đài mang phong cách cổ điển châu Âu một lần nữa trợn mắt há hốc mồm.
Hắc Bát : “Cả khu biệt thự này đều nằm dưới danh nghĩa công ty của Boss, anh ấy chỉ giữ lại ba căn, nếu cô không quen ở căn số tám thì có thể ở căn nhà kiểu tứ hợp viện số 1, cửa đối diện chính là hoàng cung cổ đại, nếu rảnh rỗi thì có thể vào đó thăm thú.”
Thẻ thẻ tín của Boss là thẻ đen vô hạn mức, chỗ này còn có một tấm chi phiếu, đại khái tầm bảy tám mươi triệu, trước khi Boss trở về cô phải dùng xong.”
Ngoài trợn mắt há hốc mồm ra thì Giang Mộng Nhàn không biết phải bày ra vẻ mặt nào khác nữa, cô cảm thấy cuộc đời của cô trong tương lai sẽ khác quá khứ rất lớn...
Một năm sau.
Tháng chín, giữa tiết thu, Giang Mộng Nhàn ngồi lên con xe Yamaha của mình đến trường đại học Kinh Đô để báo danh.
Đại học Kinh Đô là trường đại học tốt nhất Trung Quốc, chỉ có ba loại người có thể đi vào đây học, Loại thứ nhất là loại con ông cháu cha, con cái của các chính khách, quản lý các ban ngành hầu như đều học ở đây.
Loại thứ hai là những kẻ có tiền, thành tích bản thân không kém, cũng đủ ưu tú, trong nhà có tiền, đủ giàu để trả tiền học phí lên đến 7, 8 con số, đại học Kinh Đô sẽ luôn rộng mở cánh cửa chào đón bọn họ, con em nhà giàu có tại kinh đô nếu không được tốt nghiệp tại trường đại học Kinh Đô thì sẽ đều xấu hổ khi ra ngoài đối mặt với xã hội.
Loại sau cùng chính là con em nhà bình dân có thành tích nghịch thiên, nếu là con cái nhà bình dân, một khi thi đỗ đại học Kinh Đô không chỉ được miễn toàn bộ học phí mà còn được hưởng một khoản học bổng kếch xù, giấy chứng nhận tốt nghiệp đại học Kinh Đô giống như một cái thϊế͙p͙ vàng, được các công ty tập đoàn săn đón tuyển dụng.
Giang Mộng Nhàn đã từng là loại thứ ba này, mục tiêu của cuộc đời cô chính là thi đỗ vào trường đại học Kinh Đô, chỉ cần có thể thi vào đại học Kinh Đô, cuộc đời của cô bởi vậy mà thay đổi, và đây cũng là cơ hội duy nhất của cô.
Nhưng không nghĩ tới, năm cuối cùng quan trọng nhất trước khi cô bước chân vào kỳ thi đại học, cô lại bị trường học đuổi học...