Nếu đến trường học vậy thì đại biểu cho việc bọn họ cùng tiến cùng lùi, sớm hay muộn cũng sẽ bị người ta thấy!
Cô cũng không muốn để cho người ta biết cô là người đã kết hôn! Cô mới 19 tuổi thôi! Cô vẫn còn là đứa trẻ!
Liên Hi Hoàn nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô có gì thể hiện hết lên mặt, từ chấn động đến thất vọng, sau đó lại quay lại với nụ cười giả dối, tất cả chỉ trong vài giây, nhưng cô còn non lắm, cô ở trước mặt anh hoàn toàn bị nhìn thấu, rõ ràng trong lòng chính là một con báo săn, nhưng ở trước mặt anh lại giả vờ làm một con mèo ngoan ngoãn.
Rõ ràng móng vuốt chỉ hận không thể chào chết anh, nhưng lại chỉ có thể kêu "meo meo" với anh, loại cảm giác này thật sự sướиɠ lắm!
Liên Hi Hoàn cảm thấy càng ngày càng thú vị, anh dù bận nhưng vẫn ung dung ngồi đó, chờ Giang Mộng Nhàn "ra chiêu".
Giang Mộng Nhàn ngẩn ra, cô chợt phát hiện, Liên Hi Hoàn giống như biển sâu không đáy, cô không hiểu thấu được anh, càng không biết rốt cuộc anh còn bao nhiêu con bài chưa lật.
Trong nháy mắt đó, cô cảm thấy mình hay cứ về gầm cầu ở thì hơn.
Nhưng chuyện đã đến nông nỗi này, hình như cô có muốn trở về cũng không được.
Thế giờ còn có thể làm sao? Tiếp tục diễn thôi!
Cô làm bộ thẹn thùng : “Chồng à, sao anh có thể vậy, nếu đến trường học ở sẽ có ảnh hưởng không tốt đâu, không phải chúng ta đã bảo nhau là kết hôn ngầm thôi sao!”
Liên Hi Hoàn gật đầu : “Thế anh bảo Hắc Ngũ mỗi ngày lái máy bay đưa em đến trường vậy.”
Giang Mộng Nhàn vội vàng đáp : “Thế thì rêu rao quá, người ta cũng không muốn bị người chỉ trỏ đâu.”
Trong trường đại học Kinh Đô có quá nhiều kẻ có tiền, nhưng thật ra người thật sự ngồi máy bay đến trường không nhiều lắm, sân bay kinh đô được quản chế cực kỳ nghiêm ngặt, kẻ có tiền chưa chắc đã mua được máy bay, cũng chưa chắc đã lấy được giấy phép lái máy bay, đặc biệt còn là đén trường đại học Kinh Đô này.
Chỉ có gia tộc quyền quý mới có khả năng lấy được tư cách này, mỗi lần có ai đó đến trường bằng máy bay, vậy thì nhất định là đại gia trong đại gia, nhất định sẽ trở thành đối tượng nịnh bợ của toàn trường.
Giang Mộng Nhàn tạm thời không muốn cao kênh kiệu như vậy, miễn cho bị người ta đào ra chuyện gả cho một lão già lắm tiền.
Thấy cô chậm chạp không ra chiêu, Liên Hi Hoàn biết báo con nhà anh đã nghĩ kỹ rồi.
Thế thì để anh ra chiêu !
Anh vẫy tay với cô: “Gà Con, đến đây ngồi!”
Anh vỗ bên mình, ý bảo Giang Mộng Nhàn đến.
Giang Mộng Nhàn không tình nguyện đến ngồi, tại nơi Liên Hi Hoàn không nhìn thấy, khuôn mặt nhỏ nhắn đều nhăn lại.
Cô ngồi xuống bên cạnh Liên Hi Hoàn, giả bộ ngoan ngoãn nhìn anh, tay ôm cổ anh.
Liên Hi Hoàn vừa đến đã động tay động chân, một bàn tay ôm eo cô, tay còn lại sờ loạn khắp nơi, lại còn cố ý khoa trương chu môi lên hôn miệng nhỏ của cô.
Giang Mộng Nhàn hoảng lùi về sau, theo bản năng lấy tay chặn cái miệng của anh : “Ông xã, người ta còn chưa lau son môi...”
Liên Hi Hoàn thôi chu môi, cầm khăn ăn tự mình lau miệng cho cô : “Nào, ông xã lau cho em.”
Hai ba cái là lau sạch son môi Giang Mộng Nhàn mới vừa bổ sung, sau đó cố ý hôn cô, lại còn khép mắt lại tỏ vẻ say mê.
Giang Mộng Nhàn nhìn cái miệng càng ngày càng gấn kia, hoảng sợ cứ như vừa chạm phải c**.
Ai biết cái tên biến thái này hôn xong có lấy đâu ra một con lươn hay không?
Làm sao bây giờ, sắp phải hôn rồi !
Trong cái khó ló cái khôn, Giang Mộng Nhàn thét một tiếng kinh hãi : “Á!”
…………