“Cái gì?” Trương Dao Dao đang ngồi trêи ghế sofa đứng bật dậy nói : “Tôi bịa đặt phỉ báng? ! Sao có thể như vậy?”
Trương Trạch Thiên và Lưu Xuyến Thiển cũng đưa mắt nhìn nhau, Trương Trạch Thiên vội hỏi Mạnh Hiểu : “Dao Dao con bé làm sao có thể dính dáng đến quan tòa được?”
Mạnh Hiểu trực tiếp lạnh lùng vượt qua Trương Trạch Thiên, đưa cho vài phần văn kiện cho Trương Dao Dao: “Cô Trương, vào ngày 15 tháng 9 của năm trước cô có chuyển 20 vạn tệ cho bác sĩ Vương của trường trung học hàng đầu Thành Nam để vu oan cho thân chủ của tôi là mang thai ba tháng, chuyện này đã tạo thành tổn thương rất lớn đến tâm lý cũng như gây ảnh hưởng vô cùng xấu đến danh dự của thân chủ tôi, hơn nữa nó còn gây ảnh hưởng xấu đến xã hội, hiện tại thân chủ của tôi ủy thác cho tôi đưa đơn thưa kiện cô Trương đây và bác sĩ Vương, đây là những tài liệu liên quan, mời cô hãy xem qua trước.”
Trương Dao Dao không thể tin nhìn văn kiện trong tay Mạnh Hiểu, vội vàng mở ra xem, nội dung tài liệu là về Trương Dao Dao được cho là kẻ tình nghi bịa đặt vu oan hãm hại Giang Mộng Nhàn mang thai khiến cô bị đuổi khỏi trường học, mất hết danh dự.
Trương Trạch Thiên cũng nhìn thoáng qua, lúc nhìn thấy nội dung mấu chốt, “... Trương Dao Dao bị khả nghi đã dùng 20 vạn tệ để mua chuộc bác sĩ Vương của trường trung học hàng đầu Thành Nam, giả tạo chứng cứ chứng minh cô Giang Mộng Nhàn mang thai, chuyện này đã tạo thành ảnh hưởng cực lớn đến cuộc sống cá nhân cũng như công việc học tập của cô Giang Mộng Nhàn, hiện tại cô Giang Mộng Nhàn gửi đơn kiện cô Trương Dao Dao, yêu cầu cô Trương Dao Dao phải gặp trực tiếp cô Giang Mộng Nhàn để giải thích và xin lỗi, hơn nữa còn phải đăng báo tường trình và khôi phục lại danh dự cho cô Giang Mộng Nhàn, mặt khác phải tiến hành bồi thường dân sự năm trăm vạn...”
Ngoài tài liệu này ra thì còn có khẩu cung của bác sĩ Vương, bên cạnh là một dãy số điện thoại, đúng là cái số điện thoại đã gọi điện để mua chuộc bác sĩ Vương, hơn nữa còn dùng số tài khoản này chuyển khoản cho bác sĩ Vương số tiền 20 vạn, yêu cầu ông ta làm giả giấy tờ.
Số điện thoại cùng với số tài khoản kia đúng là của Trương Dao Dao.
Trương Dao Dao xem xong tư liệu, không thể tin được lắc đầu, quăng tài liệu về phía trước nói : “Không có khả năng, tôi chưa làm qua việc này, đây là vu oan! Trắng trợn vu oan tôi!”
Mạnh Hiểu mặt không chút thay đổi thu lại tư liệu : “Rất nhanh bên tòa án sẽ gửi đến cô lệnh triệu tập, có chuyện gì thì xin hãy lên tòa án nói, tôi chỉ là chịu trách nhiệm thông báo với cô tin này thôi.”
Anh ta bỏ tư liệu vào trong cặp công văn, vẻ mặt lạnh lùng xoay người rời đi.
Nếu không phải quen biết Mạnh Hiểu, hơn nữa còn từng giao tiếp với Mạnh Hiểu, Trương Trạch Thiên nhất định sẽ không tin người trước mắt này là Mạnh Hiểu, anh ta ngăn Mạnh Hiểu lại, vô cùng nghi ngờ hỏi: “Người ủy thác cho ngài thật sự là Giang Mộng Nhàn sao?”
Mạnh Hiểu gật đầu : “Phải.”
Không nói thêm câu nào nữa, anh ta mang theo cặp công văn rời đi.
Mãi cho đến khi anh ta khuất bóng, thật lâu sau sắc mặt Trương Trạch Thiên vẫn còn là vẻ không thể tin nổi nhìn ra ngoài cửa trống không kia.
Mạnh Hiểu là luật sư kim bài nổi tiếng trong giới, người bình thường sẽ không bao giờ mời được, Giang Mộng Nhàn làm sao có thể có mời anh ta làm luật sư lên tòa được?