Cô có mang thai hay không tự cô biết chứ, từ lúc có nhận thức đến giờ cô chỉ ở bên có mình Trương Trạch Thiên, hai người nhiều nhất chính là nắm tay mà thôi, cô lại không có những người bạn trai khác.
Cô quỳ xuống cầu xin hiệu trưởng đừng đuổi học cô, quỳ xuống cầu xin Trương Trạch Thiên tin tưởng cô, nhưng tất cả chỉ đổi lấy ánh mắt chán ghét của anh ta.
Hôm nay, cô giống như lại được chứng kiến lại cảnh tượng hoạt sắc sinh hương đã từng quen thuộc, nhưng điều khác với lúc trước chính là, cuối cùng thì Giang Mộng Nhàn cũng không còn cảm giác đau lòng nữa, cô chỉ cảm thấy trào phúng, vô cùng trào phúng.
Đối nam nữ phía trước cuối cùng cũng kết thúc nụ hôn kéo dài, tạm thời tách nhau ra, Lưu Xuyến Thiển vô cùng thân thiết ôm lấy cánh tay Trương Trạch Thiên, gương mặt ngoan hiền ngọt ngào tràn ngập ý cười nhìn người đàn ông ở trước mắt, trong mắt tràn đầy nhu tình.
Đứng nhìn ở góc độ của Giang Mộng Nhàn thì vừa lúc có thể thấy được gương mặt dịu dàng kia của cô ta, mà Lưu Xuyến Thiển cũng có thể thấy cô, chỉ có Trương Trạch Thiên thì lại không nhìn thấy cô.
Cô ta nhìn thấy Giang Mộng Nhàn, đáy mắt mang theo một chút ý cười thắng lợi, không khác gì cảnh tượng xảy ra vào một năm trước.
Có điều lần này trêи mặt Giang Mộng Nhàn lại chẳng tìm ra bất luận cứ biểu cảm nào, cô yên lặng đeo kính đen lên, tay đep tai nghe điện thoại, âm lượng mở không lớn không nhỏ vừa đủ, theo nhịp nhạc nhẹ nhàng bước đi, vượt qua hai người.
Lưu Xuyến Thiển có chút buồn bực, chẳng lẽ cô không thấy sao?
Nếu thấy, cô tuyệt đối không thể chỉ có biểu cảm như vầy.
Lúc trước sau khi Giang Mộng Nhàn bị đuổi học, liên tiếp vài ngày chạy đến nhà họ Trương tìm Trương Trạch Thiên cầu xin giúp đỡ, thời điểm đó, cô đúng là hèn mọn như một con chó, lại phải chứng kiến người đàn ông mình yêu đến khắc cốt minh tâm hôn người phụ nữ khác, trong lòng cô tất nhiên không khác gì dời sông lấp biển rồi !
Lưu Xuyến Thiển cố ý gọi Giang Mộng Nhàn đi thoáng qua mình lại: “Mộng Nhàn? Đâu không phải là Mộng Nhàn sao! Thật trùng hợp nha!”
Trương Trạch Thiên cũng phản ứng kịp, tựa như mới giật mình tỉnh lại từ trong mộng, anh ta có vẻ như muốn nói gì đó, nhưng Giang Mộng Nhàn lại coi như không thấy bọn họ, cước bộ nhẹ nhàng đi ngang qua bọn họ.
Lưu Xuyến Thiển không cam lòng, cố ý đuổi theo vỗ bả vai Giang Mộng Nhàn một cái, trêи mặt tỏ vẻ quen thuộc, vô cùng thân thiết : “Mộng Nhàn, Mộng Nhàn!”
Cuối cùng Giang Mộng Nhàn cũng dừng bước, cô quay đầu nhìn hai người, tay kéo kính mắt đen xuống, lộ ra một đôi mắt đen lúng liếng, lười biếng hé miệng : “Có việc gì không?”
Lưu Xuyến Thiển giống như người thắng cuộc triển lãm chiến lợi phẩm của mình mà kéo Trương Trạch Thiên đến: “Mộng Nhàn, không thể tin được chúng ta còn có thể gặp mặt tại ngôi trường này, chúng ta lại cùng là bạn học, không bằng đêm nay tớ với anh Trạch Thiên làm chủ, mời cậu ăn một bữa cơm Nhật được không? Chính là ở nhà hàng mà trước kia cậu vẫn không nỡ ăn đó!”
Ăn một bữa tại nhà hàng Nhật đối với bọn họ chỉ là một bữa cơm bình thường, nhưng đối với Giang Mộng Nhàn của quá khứ mà nói, nó xa xỉ bằng tiền ăn cả năm của cô.
Cô lạnh lùng nhét lại tai nghe điện thoại vào trong lỗ tai: “Không rảnh.”
Sau đó cô xoay người tiếp tục đi về phía trước.
Lưu Xuyến Thiển vẫn chưa từ bỏ ý định, đuổi theo cô nói : “Mộng Nhàn, trước đó không phải cậu bị trường học đuổi sao? Sao lại trở thành học sinh của trường trung học hàng đầu Thành Bắc vậy? Có phải là bạn trai mới của cậu đưa cậu đến đó học không!”