Giang Mộng Nhàn đứng trêи sân khấu, sau khi hoàn thành bài diễn thuyết vẫn mang vẻ mặt nhẹ như nước chảy mây trôi, cô đứng ở trêи sân khấu, tuy mặc đồ hở rốn, nhưng lại không có vẻ phóng túng, dễ dãi, cẩu thả như trong tưởng tượng, ngược lại còn nhiều hơn vài phần tiêu sái cùng hoang dã, ở trong rất nhiều sinh viên có mặt tại đây, cô trở thành người nổi bật nhất, cô nói xong nhưng chưa rời đi ngay, lại càng không vì những lời đồn đại mà dao động, cứ bình thản nhìn đám người dưới sân khấu xì xào bàn tán, khóe miệng dường như còn khẽ nhếch lên, tựa như đang xem một vở kịch hay.
Cô như vậy khiến cho mọi người bàn tán, cũng để cho bọn họ mặc sức mà bàn tán.
Những tiếng xì xào bàn tán trong hội trường càng lúc càng lớn, mà nội dung của những lời bàn tán ấy cũng càng lúc càng khó nghe, nhưng Giang Mộng Nhàn vẫn mặt không đổi sắc, lạnh nhạt đứng nhìn, cứ như việc không liên quan đến mình, từ trêи cao nhìn xuống, giống như đang chờ bọn họ bàn tán xong xuôi cô mới lên tiếng, nhưng phó hiệu trưởng thì lại nổi giận, vỗ bốp xuống bàn một cái, nói : “Yên lặng!”
Giọng nói trầm trầm của người đàn ông trung tuổi vang vọng trong hội trường cuối cùng cũng khiến cho không gian xung quanh ắng lại.
Phó hiệu trưởng nhìn Giang Mộng Nhàn, sắc mặt xanh mét, giọng nói và vẻ mặt đều nghiêm khắc, ông hỏi : “Giang Mộng Nhàn, em có lời gì muốn nói không?”
Giang Mộng Nhàn gật đầu với phó hiệu trưởng, vỗ vỗ micro, sau khi xác nhận micro còn hoạt động tốt thì mới nói : “Vừa rồi vị bạn học này đúng thật là bạn học thời trung học của tôi, nhưng tôi không tán thành chuyện bạn học này nói lúc tôi học trung học từng mang thai cùng với cuộc sống cá nhân của tôi hỗn loạn, lúc tôi học trung học đúng là từng có bạn trai, nhưng chưa từng vượt quá giới hạn, tôi cũng chưa từng mang thai, chỉ có một người bạn trai, cuộc sống cá nhân cũng không hề hỗn loạn.”
Trương Dao Dao vẫn luôn chán ghét Giang Mộng Nhàn, nhà họ Trương bọn họ chính là danh môn vọng tộc, hoàn toàn không có khả năng để cho người như Giang Mộng Nhàn tiến vào cổng lớn nhà họ Trương bọn họ, lúc Giang Mộng Nhàn và Trương Trạch Thiên ở bên nhau, cô ta không thể ngẩng đầu với đám thiên kim tiểu thư trong giới, cho nên đã tìm trăm phương nghìn kế khiến bọn họ chia tay, lúc hai người chia tay còn náo loạn một trận, lúc này đương nhiên là phải bỏ đá xuống giếng rồi.
Cô ta cố ý lớn tiếng nói : “Phó hiệu trưởng, chuyện này thì cô ta không thể chối cãi được đâu ạ, chuyện cuộc sống cá nhân của cô ta hỗn loạn toàn trường đều biết, rất khó đảm bảo cô ta sẽ không mang những thói quen sống hỗn loạn đó đến đại học Kinh Đô, cho nên em đề nghị nhà trường đuổi học cô ta! “
Cô ta vừa dứt lời, giọng nói lạnh nhạt của Giang Mộng Nhàn theo loa vang lên khắp hội trường, cô theo tiếng nhìn về phía Trương Dao Dao nói : “Ồ...? Vị bạn học này nếu đã có thể nói chắc chắn như vậy thế không biết bạn đây là tận mắt nhìn thấy cuộc sống cá nhân của tôi hỗn loạn? Hay là tận mắt nhìn thấy tôi mang thai rồi sảy thai vậy?”
Giọng nói bén nhọn của Trương Dao Dao vang lên : “Cuộc sống cá nhân của cô hỗn loạn thì tất cả các bạn học của toàn trường đều tận mắt nhìn thấy, cô đừng nghĩ đến chuyện chống chế!”
Giang Mộng Nhàn vẫn nở nụ cười nhạt, lại một lần nữa cất giọng ôn hòa hỏi : “Vị bạn học này xin đừng ngắt lời tôi, tôi muốn hỏi, bạn có tận mắt nhìn thấy tôi mang thai, sảy thai, hơn nữa còn làm xằng làm bậy với bao nhiêu người đàn ông không?”