Những gì hắn định nói Mèo đều đã nghĩ qua nhưng cô không muốn nghe những lời đó vào lúc này, vội cướp lời: “Không sao.
Mình bắt đầu cố gắng từ bây giờ cũng chưa muộn mà anh.” - Không để hắn kịp mở lời cô nói tiếp: “Bây giờ công việc của em có thể nói là ổn định, chỉ cần anh chịu bỏ nhậu, hạn chế hút thuốc, tu chí làm ăn không ăn chơi đàn đúm nữa em tin chắc chúng ta sẽ có dư nuôi con thôi.
Hơn nữa chẳng phải sau sinh em sẽ được lãnh tiền thai sản sao? Khi ấy e xin nghỉ việc hẳn được thêm trợ cấp thất nghiệp nữa khi đó chúng ta có thể làm ăn mua bán nhỏ cái gì đó…” - Mèo vẽ ra một tương lai tốt đẹp cho cả hai.
Nghe đến tiền hai mắt hắn sáng rực, chờ lãnh được mấy chục triệu đó hắn sẽ lấy đi mở một quán ăn nhỏ, mọi thứ thuê nhân viên làm, bản thân chỉ việc ngồi mát ăn bát vàng.
Như vậy, không phải là rất tốt sao? Hắn liền thay đổi thái độ, mỉm cười, vòng tay xiết chặt Mèo hơn: “Được.
Mọi chuyện đều nghe theo sắp xếp của em.”
Tươi cười véo lấy chiếc mũi của hắn, trêu chọc: “Như vậy có phải ngoan không?” - Đoạn, cô nghiêm giọng cảnh cáo: “Em chỉ tha thứ cho anh lần này thôi đấy nhé lần sau nếu còn nhậu vô phát cuồng với em khi đó đừng mong em tha thứ.
Em và con sẽ cùng lúc biến mất khỏi cuộc đời anh đó.”
“Được rồi.
Anh biết rồi mà.
Xin lỗi mà.” - Hắn vừa nói vừa cọ cọ vào cổ của Mèo tham lam hít hà mùi hương quyến rũ thoát ra từ người con gái.
“Hay em dọn về ở với anh đi.
Anh thật sự rất nhớ em, không có em ở đây căn nhà này trở nên rất trống trải.” - Hắn bày ra bộ mặt sầu thảm khiến người ta động lòng.
Mèo hơi suy tư một lúc liền đáp ứng hắn: “Ừ em sẽ lựa lời nói với chị Hằng xong xuôi sẽ về với anh.”
Miệng nói tha thứ nhưng vết thương lòng khó phai, nó như một vết xước trong tim Mèo, dù có lành cũng để lại thẹo.
Cô đồng ý về với hắn cũng là cho hai người thời gian và cơ hội để vun đắp lại tình cảm.
Cô ôm biết bao hy vọng về một ngày mai tương sáng, hy vọng hắn thay đổi, hy vọng hắn có thể làm tốt vai trò trách nhiệm của một người chồng người cha tốt.
***
Đêm ấy, hắn đưa Mèo đến bar bao hẳn một phòng vip nói là chia tay hội độc thân, tiền tất nhiên là do Mèo trả.
Mèo là công nhân trong một công ty nước ngoài, họ không chú trọng bằng cấp, quan trọng là chất xám.
Mèo là người khá thông minh và nhạy bén trong công việc nên thường xuyên đưa ra những kaizen hay nâng cao chất lượng và số lượng của sản phẩm.
Vì thế, mức lương thưởng mà cô nhận được khá cao.
Một tháng hơn mười triệu đồng.
Với mức sống hiện tại thì con số này được cho là cao.
Trừ chi phí nhà trọ và ăn uống một tháng cô cũng dư được hơn năm triệu.
Có điều năm triệu này chẳng thấm gì với một đêm đi bar.
Ngày trước Mèo rất thích nhúng nhảy la hét theo tiếng nhạc sập sình ở bar nhưng bây giờ mang thai tâm tính cô lại thay đổi.
Tiếng nhạc đinh tai nhức óc kia làm cô cảm thấy khó chịu nhưng vì hắn nói đây là lần cuối hắn vung tiền vào những nơi như thế này.
Từ mai hắn sẽ xin đi làm, tu chí làm ăn, không ăn chơi nhậu nhẹt nữa mà chi tiêu tiết kiệm vì thế không biết bao giờ mới có cơ hội đến những nơi như thế này.
Lần này hy vọng Mèo có thể chiều hắn một lần.
Trước sự thành khẩn và ngọt ngào của những lời hứa hẹn kia Mèo không nhẫn tâm từ chối.
Một party long trọng thế này làm sao vắng mặt của một đại ca cộm cán như anh Đen được, nghe nói Mèo và Minh gương vỡ lại lành anh vui lắm.
Cầm ly bia trên tay, anh hào sảng cụm vào ly của từng người, nói: “Chúc mừng hai đứa hôm nay nhất định không say không về nha.”
“vâng.
Cảm ơn anh.” - Mèo lịch sự đáp lời.
Với người anh này cô luôn có cảm giác rất thân thích, trước giờ cô luôn mượn danh anh để tránh những cuộc chiến không đáng có.
Cái danh em gái nuôi của anh Đen cũng làm cho vài người có ý định đụng đến cô phải kiêng nể vài phần.
“Có gì đâu nè.” - Anh nhìn cô cười hiền, quay sang hắn, giọng anh nghiêm nghị: “Mày đó, coi mà tu chí làm ăn lo vợ lo con biết chưa? Tao mà nghe nói mày đánh em nuôi tao lần nữa là tao không để yên đâu á.
Nợ mới nợ cũ tao sẽ tính luôn một lần.”
Vẻ khúm núm trước mặt anh lớn, hắn đưa ly chạm nhẹ vào ly anh, nói: “Em chỉ lỡ dại một lần thôi nhất định không có lần sau.” - Hắn cam đoan.
Bưng ly nốc sạch thứ chất lỏng màu vàng trong ly của mình coi như nhận lời anh Đen vỗ vai hắn, nói: “Được anh tin mày lần này.
Mày đi theo anh bấy lâu anh cũng không muốn xuống tay với mày đâu.
Mà tính anh mày biết thấy chuyện bất bình anh không ngồi yên được.” - Khoác vai Mèo một cách thân thiết, anh nói: “Huống hồ Mèo là em tao.”
“Vâng em biết rồi ạ.”
“Được, vậy là tốt! Không nói chuyện này nữa chầu này cứ để anh tính.” - Móc ví đưa ra một xấp tiền polyme màu xanh trị giá năm trăm nghìn đoán chừng khoảng mười triệu đưa cho Mèo anh nói: “Cái này coi như quà mừng cưới của anh, khi nào hai đứa làm lễ anh sẽ cho thêm sau.”
Mèo lắc đầu, ái ngại nói: “Sao được chứ? Chuyện cưới hỏi để sau hãy nói đi, tụi em còn chưa dám về nhà nói chuyện với người lớn hai bên nữa.
Tiền này em không lấy đâu.”
Cố nhét vào tay cô anh Đen nói: “Cầm đi.
Em muốn mẹ em công nhận thằng Minh thì trước tiên phải kiếm cái nghề cho nó cái đã.
Cái này anh cho nó học nghề, em cứ cầm lấy.”
Cái tật thấy tiền là sáng mắt của hắn mãi không bỏ được, giật giật tay áo Mèo hắn góp lời: “Anh Đem đã nói vậy em cầm đi cho anh ấy vui.
Với lại sắp tới em bầu bì không đi làm được nhiều, lại cần tẩm bổ, anh thì mới bắt đầu mọi thứ.
Chúng ta đang rất kẹt tiền mà không phải sao?” - Hắn lo Mèo không lấy, anh Đen sẽ đổi ý mà rút lại số tiền kia.
Trong lúc Mèo còn ngập ngừng chưa quyết thì hắn đã đưa tay nhận tiền: “Cô ấy không lấy hay là anh cứ để em, em sẽ dùng tiền này ở đúng người đúng việc.”
Mặc dù, Nhật Minh là đàn em của anh Đen nhưng anh thật sự không có hảo cảm với tên này lắm.
Bất đắc dĩ anh đưa tiền cho hắn, nói: “Hy vọng sẽ được như những gì mày nói.”.