Chồng Độc Tài Cứ Cưỡng Hôn Tôi

Chương 869




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 869: Quen bị lạnh nhạt
Tư Mã Minh Thịnh chậc lưỡi: “Chuyện này có khả năng, em thật sự không biết nói chị thế nào nữa. Đỗ Di Nhiên kia vừa nhìn là biết không làm nên trò trống gì, chị ở cùng một chỗ với cô ta, không phải khiến mình buồn bực sao?”
“Chuyện này còn không phải sao?” Mã Trúc Mai ở bên cạnh hát đệm: “Rời khỏi nhà họ Lục chị đã rơi vào hoàn cảnh xấu. Chị nên giả bộ thay đổi hoàn toàn, ứng xử khéo léo một lần nữa, lừa giấy chứng nhận kết hôn tới tay, buộc anh rể thật chặt, sau đó trở lại chậm rãi đối phó Hoa Hiền Phương. Kết quả chị làm hỏng hết, ngay cả đăng ký kết hôn còn chưa làm, đã làm ra một đống chuyện rối loạn, quan trọng nhất là còn không thể làm gì Hoa Hiền Phương, chỉ có hố chính mình.”
“Bây giờ hai đứa nói những chuyện này có ích lợi gì, nhanh nghĩ biện pháp cho chị đi. Chị đã nghĩ tới, chỉ cần lần này Lục Vinh Hàn hồi tâm chuyển ý, chị sẽ lập tức tới cục dân chính đăng ký kết hôn với anh ấy.” Tư Mã Ngọc Như nói.
“Nếu Thượng Quan Yến Nhi thực sự do Hoa Hiền Phương giới thiệu, vậy thì phiền phức lớn rồi.” Tư Mã Minh Thịnh gật đầu, giống như đang suy nghĩ.
Đôi mắt Mã Trúc Mai khẽ đảo hai vòng: “Nếu để Y Hạo Phong biết con dâu tốt của bà ta giới thiệu phụ nữ cho bố chồng, e rằng sẽ không tha cho cô ta.”
“Trái lại có thể thử một lần, nhìn xem phản ứng của Y Hạo Phong.” Tư Mã Minh Thịnh gật đầu.
Tư Mã Ngọc Như vỗ mạnh bàn một lần nữa.
“Con tiện nhân Hoa Hiền Phương này, chị phải lột da cô ta, rút gân của cô ta, uống sạch máu của cô ta.”
Sáng ngày hôm qua, Thượng Quan Yến Nhi trở nên hot.
Quyến rũ đàn ông có vợ, bị đánh trong buổi tụ hội, hình tượng sụp đổ.
Nhưng mà tin tức hot này không lâu sau bị xóa, đoàn đội quan hệ xã hội của Thượng Quan Yến Nhi không phải ngồi không.
Đoàn đội này còn thanh minh, muốn thông qua pháp luật nghiêm trị hành động vu oan cho cô ta.
Hoa Hiền Phương vừa ăn bữa sáng, vừa xem tin tức.
“Làn sóng thứ hai tới nhanh thật.”
“Thượng Quan Yến Nhi lăn lộn trong giới giới trí nhiều năm như vậy, mạng lưới quan hệ rộng, nhiều con đường, muốn phá hủy cô ta cũng không phải chuyện dễ dàng như vậy. Hơn nữa cô ta là ngôi sao xuất đạo từ nhỏ, không có quá nhiều chuyện xấu.” Lục Sênh Hạ nói.
“Thực ra em còn rất thích Thượng Quan Yến Nhi, những bộ phim cô ấy diễn em rất thích xem. Cô ấy mà kết hôn với dượng, thì sẽ thành cô mới của em, sau này lúc cô ấy quay phim, em còn có thể tới trường quay chơi.” Tư Mã Ngọc Thanh lè lưỡi.
Hoa Hiền Phương và Lục Sênh Hạ liếc nhau một cái, nếu thực sự kết hôn, cũng không phải là cô mới, mà là mẹ kế.
Lục Sênh Hạ uống một ngụm sữa xong, mở ra nick facebook của mình, lúc này chỉ sợ người trong giới nhân vật nổi tiếng đều đang bàn luận chuyện này.
“Không phải chứ, chị dâu, muôi nước bẩn này cũng hắt lên người chị rồi. Vậy mà bọn họ nói Thượng Quan Yến Nhi là chị âm thầm giới thiệu cho bố, mục đích chính là đuổi Tư Mã Ngọc Như rời đi.”
Hoa Hiền Phương nghẹn họng.
Cô thực sự là nằm yên cũng trúng đạn.

Có phải bọn họ quên rồi không, Thượng Quan Yến Nhi vốn là người của truyền thông Lục Thị, cô ta và bố chồng đã sớm quen nhau, còn cần chị giới thiệu à?”
“Cũng phải, sao bọn họ không nghi ngờ là anh cả giới thiệu nhỉ? Bây giờ anh cả mới là boss của cô ta mà.” Lục Sênh Hạ cười ha ha.
“Bọn họ không dám, không có lá gan lớn như vậy.” Hoa Hiền Phương bĩu môi.
“Đừng suy nghĩ mấy chuyện hỗn loạn này làm gì, leo núi đi.” Lục Kiến Nghi xoa đầu em gái.
Hứa Kiến Quân đi từ trên lầu xuống: “Mọi người nói xem ngày mai có nên trở về nhìn bà nội một cái hay không.”
Ông nội tìm bà nội mới, bà nội sẽ không vui.
Lục Sênh Hạ mấp máy môi, từ khi bố rời đi, bác gái không còn nhắc một câu tới bố, bác ấy sẽ muốn làm lành với bố sao?
“Bà nội rất tốt, có bánh trôi ở bên rồi.” Hoa Hiền Phương xoa đầu con trai, buổi sáng tỉnh dậy cô và Lục Kiến Nghi đã nói chuyện điện thoại với mẹ và bà cụ. Bởi vì hôm nay phải leo núi, không ai chăm sóc bánh trôi, cho nên ngày hôm qua bọn họ đã đưa bánh trôi về Lục Lam.
Cô không biết mẹ có thấy những tin tức này hay không, nhưng mà đối với bà ấy mà nói, cho dù bố ở với người nào, đều không có khác biệt quá lớn.
Lục Kiến Nghi uống một ngụm sữa.
Có câu gọi là bi thương đến mức chết tâm, anh cảm thấy mẹ đã sớm hết hi vọng với bố, sẽ không ôm bất cứ kỳ vọng gì nữa.
Cũng như anh.
Ăn bữa sáng xong bọn họ đã ra cửa, đã hẹn với Tần Như Thông tụ tập ở dưới chân núi.
Thứ sáu mỗi ngày, Y Hạo Phong đều tới quán dưỡng sinh làm spa, bảo dưỡng làn da.
Tư Mã Ngọc Như thăm dò được quy luật này, vội vàng đi theo.
“Y Hạo Phong, đã lâu không gặp.”
Y Hạo Phong liếc mắt nhìn cô ta một cái, chuyện giữa Lục Vinh Hàn và Thượng Quan Yến Nhi bà ấy đã biết, đúng là rất thú vị.
“Lâu như vậy không gặp, cô già đi nha, trên làn da có thêm nhiều nếp nhăn hơn, nhớ phải bảo dưỡng làn da đấy.”
“Bà cũng như vậy.” Tư Mã Ngọc Như tức giận trừng bà ấy, miệng chó không phun ra được ngà voi.
Y Hạo Phong vén tóc ra sau tai: “Sao tôi không phát hiện ra, trái lại tôi cảm thấy tôi càng sống càng trẻ tuổi. Mỗi ngày luyện Thái Cực với bà cụ, lại chơi đùa với cháu nội một lát, hưởng thụ cuộc sống hạnh phúc, khỏi phải nói vui vẻ cỡ nào. Tôi khuyên cô cũng nên tu Phật, đều đã nửa đoạn cơ thể xuống mồ, sao vẫn không nhìn ra? Cần gì phải so đo với một cô bé.”
Bắp thịt trên mặt Tư Mã Ngọc Như co rúm lại: “Bà đang vui sướng khi người khác gặp họa đúng không, bà đừng quên bà là bại tướng dưới tay tôi. Người Vinh Hàn yêu vẫn luôn là tôi, anh ấy vì tôi mà có thể vứt bỏ mọi thứ, bà chỉ là người bị chồng ruồng bỏ, vĩnh viễn không chiếm được trái tim của anh ấy.”
Y Hạo Phong cười ha ha: “Tôi đâu có bại bởi cô, cô thực sự có được trái tim của Lục Vinh Hàn sao? Chẳng lẽ không phải vì gia tài trăm nghìn tỷ của nhà họ Lục? Đáng tiếc, cô một đồng cũng không thể mang đi, mà bây giờ tôi vẫn sống tốt ở nhà họ Lục. Mẹ nói, tuy tôi không còn là vợ của Vinh Hàn, chỉ cần tôi không gả đi, tôi vĩnh viễn vẫn là con dâu của nhà họ Lục.”
Khóe miệng Tư Mã Ngọc Như như bị ong vò vẽ đốt, gần như lệch tới mang tai.
Cô ta đấu với Y Hạo Phong cả đời, cho dù thắng hay là bại, nhà họ Lục vẫn rơi vào trong tay bà ấy.
“Tư vị một người một mình trông phòng dễ chịu không? Sẽ không gối đầu một mình khó ngủ chứ?” Cô ta tuyệt đối sẽ không để bà ấy đắc ý.
“Tôi sớm đã quen rồi, nhưng mà cô vừa mới bắt đầu, e rằng không quen đúng không?” Y Hạo Phong trả lời lại một cách mỉa mai.