Chồng Độc Tài Cứ Cưỡng Hôn Tôi

Chương 81




Chương 81: Quỳ xuống đất hát chinh phục.

“Đó đều là chuyện trước đây, khi đó, tôi còn nhỏ không hiểu chuyện, căn bản cũng không biết tình yêu đích thực là gì. Từ lần đầu tiên nhìn thấy Kiến Nghi, tôi mới hiểu được thế nào mới là tình yêu đích thực.”
Cô dừng lại, vẻ mặt trở nên cực kỳ nghiêm túc: “Tôi biết anh ấy không yêu tôi, nhưng để anh ấy thương hại tôi, tôi mỗi ngày tôi đều ôm chân anh ấy, hát cho anh ấy nghe, quỳ xuống mà cầu xin anh ấy.”
Cô nói xong, buông bộ đồ ăn xuống liền đứng lên, đi tới trước mặt Lục Kiến Nghi, ngồi xổm xuống, ôm lấy chân của anh.
Động tác táo bạo này khiến Lục Kiến Nghi chấn động, trong đôi mắt đen sâu thăm thẳm của anh hiện lên một chút cảm xúc không thể diễn tả bằng lời.
“Em cứ như vậy mà bị anh chinh phục, cắt đứt tất cả mọi đường lui của em.”
Cô bắt đầu hát lên, ánh mắt mọi người trong phòng ăn đều nhìn cô. Có kinh ngạc, có hưng phấn, kích động… Các biểu hiện khác nhau lẫn lượt hiện lên trên khuôn mặt của họ, giống như xem một bộ phim truyền hình thần tượng máu chó.
Hoa Mộng Lan và Lục Kiều Sam cũng sợ ngây người, như thế nào các cô cũng không nghĩ tới Hoa Hiền Phương cũng sẽ đến đây.
Hoa Hiền Phương hát vô cùng truyền cảm, có thể so sánh với giọng hát của Thùy Chi.
Cô bỏ qua tất cả mọi ánh mắt, tất cả những lời thảo luận, bỏ qua cả lòng tự trọng của mình, dùng sự mạnh mẽ từ trong xương tủy để khóa chặt sự bướng bỉnh của tâm hồn.
Sau khi hát, cô dùng giọng điệu chậm rãi mà rõ ràng nói: “Em thích anh, em muốn trở thành thú cưng của anh, làm mèo con của anh, làm một con thỏ nho nhỏ, được anh vuốt ve, được anh yêu thương. Em dành cả thân thể, trái tim và linh hồn của em để trao cho anh. Anh có thể chà đạp theo ý muốn, em không hối tiếc. Cho dù anh có ngược đãi em hàng ngàn lần, em đối xử với anh vẫn luôn như trước.”
Cô hát những lời nói thâm tình, trên mặt tràn đầy nước mắt. Sau khi hát xong, toàn bộ những người có mặt ở đây đều bị cô làm cho cảm động, thậm chí trong số họ còn có một vài người đang khóc.
Những tràng pháo tay nồng nhiệt vang lên.
Hóa ra trên thế giới này vẫn còn có tình yêu đích thực.
Ở trong lòng Hoa Mộng Lan tức giận muốn chết, lục phủ ngũ tạng đều cảm thấy tức giận.
Hoa Hiền Phương này thật nhiều thủ đoạn, lại còn biết diễn kịch, khó trách Lục Kiến Nghi không đồng ý đổi lại, thì ra cô ta là người không biết xấu hổ, mỗi đêm đều sẽ đem lời nói ghê tởm như vậy nói ra.
Lục Kiến Nghi nhìn xuống dưới chân, người phụ nữ hèn mọn như con kiến hôi. Lúc này cô cũng đang nhìn anh.
Đôi mắt của cô phức tạp khiến anh không thể hiểu được, nhưng anh biết rằng cô đang diễn kịch.
Trong cảm xúc phức tạp của cô không có hai từ “chân thành”!
Tình yêu đích thực duy nhất của cô là tiền bạc.
Trong khi cô đang khóc còn anh chỉ cảm thấy châm biếm đến vô cùng.
Nhưng không thể phủ nhận, cô có một loại năng lực có thể làm ảnh hưởng đến cảm xúc của anh, có thể khiến cơn giận của anh như đập vào một bức tường bông mềm mại, không bộc phát ra ngoài được.
“Hãy nhớ là mỗi ngày đều phải hát!” Anh vuốt ve đầu cô, dùng nĩa ghim một miếng thịt bỏ vào miệng cô, giống như một huấn luyện viên đang khen ngợi một con khỉ ngoan ngoãn, bảo nó cố gắng biểu diễn.
Cô gật gật đầu, mỉm cười thản nhiên với anh, rồi trở về chỗ ngồi của mình.
Trong lòng Hoa Mộng Lan và Lục Kiều Sam vẫn còn kinh ngạc, chưa lấy lại tinh thần.
Sự táo bạo và không biết xấu hổ của Hoa Hiền Phương đã vượt quá trí tưởng tượng của bọn họ.
“Kiến Nghi, con thú cưng rẻ tiền của anh bị điên rồi sao?” Lục Kiều Sam khó có thể tin được nói.
Lúc này cơn giận dữ của Lục Kiến Nghi đã bớt đi một chút.
Tuy rằng người phụ nữ này đang diễn kịch, nhưng chứng minh cô ấy đang chịu sự khống chế hoàn toàn từ anh, không có ý định phản kháng.
Anh uống một ly rượu đỏ, thản nhiên liếc mắt nhìn Lục Kiều Sam nói: “Cái này gọi là tình thú, nếu chị có thể làm được như vậy, thì vẫn còn hy vọng có thể lấy chồng ”
Lục Kiều Sam cảm thấy choáng váng nói: “Chị không đê tiện, không vô liêm sỉ như vậy, Cũng không làm những chuyện không biết xấu hổ như vậy ”
“Điều đó chứng tỏ chị không hiểu cái gì là tình thú, làm những việc như vậy với chồng mình cũng không có gì là xấu hổ” Lục Kiến Nghi chậm rãi nói.
Hoa Hiền Phương cũng tiện đà nói thêm một câu: “Chỉ cần chồng tôi thích, muốn tôi làm như thế nào cũng được.”
Khóe miệng cô ấy khẽ động, tạo thành một nụ cười giả tạo mà khoa trương. Nụ cười này khiến toàn bộ các cơ trên mặt đều đau.
Giờ phút này, Hoa Hiền Phương ở trong lòng tự hỏi, cô có thể làm ra chuyện như vậy hay không, sau đó cô rất khẳng định trả lời, cô có thể!
Chỉ cần là Lục Kiến Nghi thích, cô cái gì cũng đồng ý làm, cho dù anh muốn biến cô thành gái điếm cô cũng không có ý kiến gì, chỉ cần là anh ấy muốn cô đều đồng ý làm.
“Hoa Hiền Phương thật sự là to gan, thật giống như khi còn ở nhà, chỉ cần là điều mình thích thì cái gì cô cũng dám làm. Tôi vẫn còn nhớ khi còn nhỏ, cô cùng một người đàn ông đánh nhau để tranh giành một tờ 1 đô, cô bị đánh đến toàn bộ cơ thể bị thương nhưng cuối cùng đã cướp được đồng một đô đó.”
Cô không nói một câu, nhưng trong lòng âm thầm ghi nhớ, lời này của cô ta là muốn cho Lục Kiến Nghi biết, trước kia cô hung dữ thế nào, giống như một tên côn đồ trên đường phố, còn đặc biệt yêu thích tiền, muốn nói cô lấy anh chính là vì tiền.
Con ngươi đen nhánh của Lục Kiến Nghi khẽ động, anh không nghĩ tới, Hoa Hiền Phương thật sự vì tiền mà sẵn sàng liều mạng.
Có vẻ như thật sự tình yêu đích thực của cô chính là tiền.
Hoa Hiền Phương âm u liếc liếc nhìn Hoa Mộng Lan một cái, tưởng tượng cô ta biến thành củ hành tây, từng mảnh từng mảnh vỏ bị cô lột ra.
Khi đó cô sẽ trở thành một cái miệng lớn, một ngụm nuốt cô ta vào bụng.
Nghe thấy chuyện này Lục Kiều Sam cười nhạo một tiếng, ném ánh cho cô một mắt khinh miệt nói: “Hoa Hiền Phương nhà chúng tôi cũng hỗ trợ cho nhà họ Hoa các cô không ít tiền, sao cô lại có thể nghèo đến mức vì 1 đô la mà đánh nhau cùng người khác, có phải không biết tiết kiệm, tiêu xài phung phí nên hết tiền không?”
Hoa Hiền Phương nhún nhún vai trả lời: “Người được nhà cô cho tiền là nhà bác của tôi, chuyện này không liên quan gì đến nhà chúng tôi cả!”
Lục Kiến Nghi chậm rãi nếm rượu vang đỏ trong tay, ánh mắt dần dần sâu sắc hơn.
Cô ấy chắc chắn là một người phụ nữ ngốc nghếch lại yêu tiền, nhưng khi nói đến tiêu xài hoang phí thì không, từ khi kết hôn đến bây giờ, chưa từng thấy cô ấy tiêu tiền. Ngược lại cô ấy là một người rất tiết kiệm, toàn bộ quần áo đang mặc đều là đồ cũ.
Loại hành vi này của cô ấy không được coi là tiết kiệm mà phải gọi là keo kiệt.
Hoa Mộng Lan nghe thấy Hoa Hiền Phương nói toàn bộ tiền hỗ trợ đều rơi vào nhà mình, sợ để lại ấn tượng xấu cho Lục Kiến Nghi nên nhanh chóng nói: “Hoa Hiền Phương, tôi không phải tặng cho cô rất nhiều quần áo hay sao? Lần trước đến nhà họ Lục, bộ quần áo mà cô mặc chẳng phải chính là đồ tôi tặng hay sao?”
“Đó là do cô không muốn mặc nên mới vứt cho tôi chứ không phải là tặng” Hoa Hiền Phương nhỏ giọng lẩm bẩm, thanh âm rất nhỏ, Hoa Mộng Lan không nghe thấy, nhưng Lục Kiến Nghi ngồi bên cạnh cô nên nghe được rõ ràng.
Một ánh lửa lóe lên từ đáy mắt anh
Anh vốn tưởng rằng quần áo của cô là mua ở trên Taobao, không ngờ đều là đồ cũ của Hoa Mộng Lan.
Có phải cô muốn làm anh mất hết mặt mũi hay không?
Lần này Hoa Hiền Phương không chú ý tới ánh mắt của anh, vùi đầu ăn. Sau khi ăn xong, cô nắm lấy ly rượu vang đỏ trong tay uống một ngụm lớn.
Lục Kiều Sam vội vàng nhếch miệng nói: “Hoa Hiền Phương cô không biết cách thưởng thức cũng không sao nhưng tại sao đến kiến thức thông thường cô cũng không biết thế?”
Hoa Hiểu Dũng không biết mình lại làm sai cái gì, Lần này là muốn chê cô ăn uống khó coi sao?
“Chị hai, làm sao vậy?”
Lục Kiều Sam bưng ly rượu lên: “Rượu vang đỏ không phải để cô uống như vậy, trong mồm ngậm đầy thức ăn, uống một ngụm lớn như vậy, cô cho rằng đang uống nước lọc sao? Thật sự không thể chấp nhận được.”Nói xong Lục Kiều Sam nở một nụ cười khinh bỉ, nhẹ nhàng lắc lắc rượu trong ly, sau đó nhâm nhi một ngụm, động tác cực kỳ tao nhã.
Hoa Hiền Phương học theo một chút.
Cô mỉm cười một lần nữa: “Ra là vậy!”