Chồng Độc Tài Cứ Cưỡng Hôn Tôi

Chương 782




Chương 782: Tằng tịu với ai.

Vẻ mặt Hoa Hiền Phương tái nhợt, cô hít sâu hai hơi ép mình phải giữ bình tĩnh, “Kiến Nghi, những gì cô ta nói có thật không?”
Cô quay đầu nhìn Lục Kiến Nghi không chớp mắt, tối qua anh trở về rất muộn, biểu hiện cũng rất kỳ lạ, lúc đó cô cũng không nghĩ nhiều, không ngờ mọi chuyện lại như thế này.
Lục Kiến Nghi kinh ngạc, chợt nhận ra mọi chuyện không đơn giản như anh tưởng tượng, vậy mà còn có chuyện này.
“Tôi không liên quan gì đến người phụ nữ này, về phần chuyện tối hôm qua, trước tiên hãy gọi người giúp việc ở nhà kính đến để hỏi cho rõ ràng.”
Cơ mặt của Đỗ Di Nhiên co rút, giả ngu: “Người giúp việc gì, tôi không hiểu ý của anh.”
Ánh mắt của Lục Kiến Nghi cực kỳ lạnh lùng, giống như đang ở trên băng: “Cô sai người giúp việc lừa tôi đến nhà kính, sau đó khóa cửa lại, đốt mê hương bên trong, cô thật sự cho rằng chỉ bằng chút thủ đoạn này đã có thể lừa được tôi sao?”
“Mê hương?”
Một ngọn lửa tức giận xộc lên đuôi lông mày Hoa Hiền Phương: “Đỗ Di Nhiên, cô dám dùng những thứ đê hèn như vậy với chồng tôi, cô không biết xấu hổ sao?”
Lục Kiến Nghi choàng tay qua vai cô: “Tôi phá cửa ra ngoài, còn chuyện cô ta làm bậy với ai, chỉ có chính cô ta biết rõ nhất, nhưng đừng nghĩ đổ tội lên đầu tôi.”
Lục Sênh Hạ vỗ vỗ đầu: “Tôi nhớ rồi, hôm qua chị đưa ra ý muốn đến biệt thự, cơ bản là chị lập kế hoạch, gài bẫy muốn tính kế với anh tôi ở đây.”
“Cô Đỗ, cô thật là ghê tởm, để bò đến bên người anh rể của tôi, cô không từ một thủ đoạn vô đạo đức nào”, trong lòng Hoa Phi đầy phẫn nộ.
Sắc mặt Đỗ Di Nhiên vặn vẹo dữ tợn: “Các người câm miệng cho tôi, tôi không làm gì cả, tôi không hề sai người giúp việc lừa anh ấy vào nhà kính, cũng không có mê hương gì hết, cửa nhà kính cũng không phải tôi khóa. Lúc đó, tôi đang ở bên trong thưởng thức hoa thì anh Kiến Nghi bước vào. Chúng tôi trò chuyện một lúc thì phát hiện cửa nhà kính đã bị khóa, Anh Kiến Nghi phá cửa đi ra ngoài. Sau đó, nhà kính bị mất điện, tôi chuẩn bị đi ra, không ngờ rằng anh ấy lại quay lại, anh ấy ôm tôi, hôn tôi, tôi kìm lòng không đậu nên cũng không cự tuyệt anh ấy.”
“Sao tôi có thể quay lại chứ? Nếu không phải cô tự bịa thì đó chính là ảo giác”, Lục Kiến Nghi lạnh lùng nói.
“Lời tôi nói từng chữ đều là sự thật, loại chuyện này làm sao có thể xuyên tạc được?”, cô ta cởi cúc cổ áo, lộ ra dấu vết trên cổ: “Đây là bằng chứng, đều là do anh để lại.”
Lục Kiến Nghi u ám nhìn cô ta, đôi mắt đen như hai cái giếng sâu, trong nháy mắt không nhìn thấy đáy.
“Đỗ Di Nhiên, tôi không biết rốt cuộc thì đã xảy ra chuyện gì với cô, nhưng không liên quan gì đến tôi. Trừ vợ tôi ra, tôi sẽ không bao giờ chạm vào bất kỳ người phụ nữ nào”, vẻ mặt anh rất bình tĩnh và thản nhiên, không có dấu hiệu chột dạ.
Hoa Hiền Phương vẫn luôn buộc mình phải giữ bình tĩnh.
“Cô Đỗ, tối qua chúng ta gặp nhau ở hành lang, cô ở cùng chồng tôi, là trước hay sau đó.”
“Trước đó”, Đỗ Di Nhiên nói mà không cần suy nghĩ.
Trong đáy mắt của Hoa Hiền Phương hiện lên một tia nghiêm nghị.
Thảo nào hôm qua Đỗ Di Nhiên có biểu hiện kỳ lạ khi nhìn thấy cô, cố tình hỏi cô có phải đang tìm Lục Kiến Nghi hay không, hóa ra là cô ta đang dò xét cô, cô ta đang ở trong lòng cảm thấy đắc ý.
Cô hướng ánh mắt về phía Lục Kiến Nghi: “Kiến Nghi, sau khi anh rời khỏi nhà kính thì đi đâu?”
“Đến thác nước, ở đó mấy tiếng đồng hồ”, Lục Kiến Nghi nói.
“Vậy là anh vẫn luôn tỉnh táo sao?”, Hoa Hiền Phương lo lắng nhất chính là loại mê hương kia, làm cho anh đến ngay cả bản thân mình đã làm cái gì cũng không nhớ rõ.
“Anh rất tỉnh táo, về điểm này, cái thứ đồ quái quỷ kia không đến mức làm cho anh trở nên hồ đồ”, Lục Kiến Nghi nói không chút do dự.
Hoa Hiền Phương mím môi, cô nhớ rõ từng lời Đỗ Di Nhiên vừa nói.
“Cô Đỗ, theo lời cô kể thì cô đang ở trong nhà kính đầy mê hương, sau khi Kiến Nghi ra ngoài thì mất điện, cho nên có thể là cô đã bị ngộ độc mê hương nên bị ảo giác hoặc có thể bị những người khác thừa dịp mà vào….”
“Đúng vậy, nếu đã mất điện, chỗ nào cũng tối om, làm sao chị có thể chắc chắn rằng người bước vào là anh trai tôi chứ không phải người khác?”, Lục Sênh Hạ nói.
Hoa Hiểu Phong gật đầu: “Cô Đỗ, một khi một người sinh ra ảo giác, có thể làm ra nhiều chuyện không thể ngờ đến, bao gồm cả những dấu vết trên cổ của mình.”
“Không có mê hương, đó chỉ là một loại hương liệu rất bình thường”, Đỗ Di Nhiên cố gắng phản bác, cô ta thà chết chứ không thừa nhận rằng mình dùng mê hương, nếu không, người sai sẽ là cô ta.
Hoa Hiền Phương cười chế nhạo: “Đặt hương liệu trong nhà kính? Cô cho rằng mùi hoa ở bên trong còn chưa đủ?”
“Đúng, nếu là người bình thường sẽ không dùng hương liệu trong nhà kính”, Lâm Đại Dao nói.
“nhà kính đang được bón phân và có chút mùi, cho nên tôi muốn dùng một ít hương liệu”, Đỗ Di Nhiên ngụy biện.
Hoa Hiền Phương không tin lời nói của cô ta: “Người giúp việc ở đâu, cô ấy ở chỗ nào?”
“Tôi không biết, tôi không nhờ người giúp việc đi tìm anh Lục”, Đỗ Di Nhiên kiên quyết không thừa nhận.
Bà cụ Đỗ ra lệnh cho quản gia gọi tất cả người giúp việc đến. Chuyện này nhất định phải làm rõ ràng.
Lục Kiến Nghi không nhìn thấy người giúp việc kia ở bên trong.
“Tất cả mọi người đều có mặt ở đây rồi sao?”
“Ngoại trừ Trần Lục, những người khác đều ở đây”, quản gia đáp.
“Trần Lục đâu?”, Bà cụ Đỗ hỏi.
“Cô ta ra ngoài từ sáng sớm, đến bây giờ vẫn chưa về. Điện thoại cũng đã tắt”, quản gia nói.
“Xem ra là cô ta đã bỏ trốn, sẽ không quay lại”, Lục Kiến Nghi hừ lạnh một tiếng.
“Cô ta không chạy trốn thì không sao, nếu cô ta đã chạy trốn thì càng cho thấy có vấn đề”, một tia sáng cực kỳ sắc bén xẹt qua khuôn mặt của Hoa Hiền Phương.
Tất cả chuyện này đều đã được tính toán trước.
Trong ánh mắt của Đỗ Di Nhiên biến hóa sắc bén, cô ta đã sắp xếp cho Trần Lục trốn đi, để phòng ngừa ngộ nhỡ có chuyện xảy ra.
“Tôi không biết Trần Lục đã làm gì, chuyện này không liên quan gì đến tôi, còn lọ hương liệu kia cũng là do Trần Lục đưa cho tôi”, cô ta quyết định đổ hết trách nhiệm cho Trần Lục, rủ sạch hết mọi chuyện liên quan đến mình.
Dù sao đi chăng nữa, đã xảy ra quan hệ là sự thật, Lục Kiến Nghi đừng nghĩ muốn phủ nhận nó.
Hoa Hiền Phương cười nhạt một tiếng.
Cô biết rất rõ Đỗ Di Nhiên đang muốn tẩy trắng, biến mình thành người bị hại đáng thương.
“Nói như vậy, tất cả mọi thứ đều do người giúp việc Trần Lục lên kế hoạch. Hương liệu cô ta đưa cho cô là mê hương, muốn dùng nó để khiến cô và chồng tôi thần trí mơ hồ làm ra chuyện không thể tả này. Nhưng mà cô ta không ngờ rằng chồng tôi lại phá cửa ra ngoài, vì vậy thừa dịp lúc cô mơ mơ màng màng đóng cửa, ngắt nguồn điện ở nhà kính, để cho người khác giả làm chồng tôi và xảy ra quan hệ với cô.”
Suy đoán này vô cùng hợp lý, nhưng nó hoàn toàn không phải là ý của Đỗ Di Nhiên
“Không phải, không phải vậy, lúc đó tôi rất tỉnh táo, tôi nhìn rõ người đi vào là Lục Kiến Nghi.”
“Không có đèn, trời tối, làm sao cô nhìn rõ?”