Chồng Độc Tài Cứ Cưỡng Hôn Tôi

Chương 671




Chương 671: Chọc vào nỗi đau.

“Sênh Hạ, bố chỉ là dọn ra ngoài thôi, bất cứ lúc nào con cũng có thể đi tìm bố mà.” Ông ấy thấp giọng nói.
“Con không cần.” Lục Sênh Hạ rũ mắt, lông mi cong dài che kín đi đôi mắt đang tràn đầy thất vọng.
Lục Kiến Nghi ngồi ở gần đó, từ đầu chí cuối không hề quan tâm đến Lục Vinh Hàn, xem như ông ấy không tồn tại.
Hoa Hiền Phương đi qua ngồi xuống bên cạnh anh, đưa tay lên vỗ vỗ vai anh: “Cho dù ông ấy đã làm gì, ông ấy cũng là bố của anh, tình bố con là tình thân không thể cắt đứt được.”
Lục Kiến Nghi chau mày: “Đây là chuyện của anh với ông ta, em không cần phải đến nói dùm ông ta.”
Hoa Hiền Phương mím môi, cô biết chỉ cần bố chồng cô còn chưa rời xa Tư Mã Ngọc Như một ngày, Lục Kiến Nghi sẽ chưa tha thứ cho ông ấy một ngày.
“Thực ra em nhìn ra được, bố rất muốn về nhà, cũng rất nhớ mọi người đấy.”
“Trong lòng ông ta, chỉ có Tư Mã Ngọc Như là bảo vật, người khác đối với ông ta không là gì cả, lúc trước là vậy, bây giờ cũng là thế, từ trước đến nay chưa từng thay đổi.”
Trong lời nói, ánh mắt của Lục Kiến Nghi tràn đấy châm chọc trào phúng, còn có thất vọng, tràn đầy thất vọng.
Trong suy nghĩ của anh, là bố anh đã bỏ rơi anh, bỏ rơi cái gia đình này, hơn nữa còn vì một người phụ nữ độc ác đa đoan.
Buổi tiệc kết thúc, mắt thấy bà cụ Lục đi vào vườn hoa, Lục Vinh Hàn cũng đi theo.
“Mẹ, dạo này con không có ở bên mẹ, mẹ có khỏe không?”
Bà cụ Lục lặng lẽ nhìn ông ta: “Tôi rất khỏe, con không phải lo, ngược lại là con, một cuộc sống như thế, con thực sự vẫn muốn nó tiếp diễn sao?”
Lục Vinh Hàn cúi đầu: “Mẹ, con xin lỗi, làm mẹ phải thất vọng rồi.”
Bà cụ Lục nhìn vào trong vườn hoa, lời nói ẩn ẩn ưu thương: “Đâu phải chỉ mình tôi cảm thấy thất vọng về con, chờ đến lúc cả cái nhà này không ai cần con nữa, đến lúc mọi người đều đã quên con, thì con cho dù có hối hận, có muốn trở về đến thế nào đi nữa, thì bọn nó sẽ không còn có thể tiếp nhận được nữa rồi.”
Bà cụ nhìn ra được, thái độ của cháu trai vô cùng kiên quyết, cho dù là Hoa Hiền Phương cũng không thể thuyết phục được.
Tuyết rơi một ngày không thể đóng dày ba mét, tuy rằng nó không thể hiện ra ngoài, cũng biết đến sự tồn tại của Tư Mã Ngọc Như, nhưng sự bất mãn khó chịu với bố thì luôn ở trong lòng, từ trước đến nay chưa hề biến mất.
Lục Vinh Hàn ngồi xuống ghế đá ở bên cạnh: “Kiến Nghi từ nhỏ đã lạnh lùng, bây giờ lại càng lạnh lùng hơn nữa.”
“Thằng bé không phải mới sinh ra đã lạnh lùng, không có đứa nhỏ nào từ lúc mới sinh ra đã lạnh lùng như thế. Lúc Kiến Nghi còn chưa biết gì, thằng bé rất thích cười, chỉ cần chọc một chút thôi, nó đã cười khanh khách không ngừng. Thằng bé không còn cười nữa, trở nên càng lúc càng lạnh lùng, là bởi vì con không cho nó một gia đình hoàn chỉnh. Chẳng có đứa con nào thấy mẹ mình chịu khổ mà lại có thể điềm nhiên như không được.”
Bà cụ Lục nói một hồi, lại thở dài: “Có một câu nói, người trong cuộc thì đục, người ngoài cuộc thì trong, con nghĩ là mình rất hiểu Tư Mã Ngọc Như, nhưng con thật ra không biết cô ta đang muốn cái gì. Con người đến tuổi của tôi, chỉ muốn gia đình bình an, con cháu đông đủ. Nhưng mà con thì sao, con vì một người đàn bà, làm đến mức gia đình li tán, người thân xa cách, con cảm thấy xứng đáng sao?”
Lục Vinh Hàn lắc lắc đầu, trên mặt hiện lên nét thống khổ: “Con đã hứa với Ngọc Như, phải bảo vệ cô ấy một đời, không cần biết cô ấy làm ra cái gì, con cũng sẽ không rời xa cô ấy, con không thể nuốt lời được.”
Bà cụ Lục nhíu chặt mày: “Vậy trách nhiệm của con đâu, trách nhiệm làm con, làm bố, làm chồng của con ở đâu? Con vứt ra sau đầu hết rồi sao?”
“Mọi người không chịu tha cho Ngọc Như, bắt buộc con phải chọn, con còn có cách nào sao?” Lục Vinh Hàn ôm đầu, khổ não bất lực, không biết phải làm sao.
Bà cụ Lục ánh lên trong mắt là một sự thất vọng: “Được, nếu như con đã không chịu tỉnh ra, vậy thì từ nay về sau, cho dù con có hối hận đi chăng nữa, cũng không cần trở về cầu xin sự tha thứ của chúng tôi, con tự mình chịu sự trừng phạt của lương tâm mình đi.”
Lục Vinh Hàn giật mình chấn động, miệng mấp máy như muốn nói gì nhưng lại không thể phát ra bất kì âm thanh nào.
Ông ấy tin rằng, Tư Mã Ngọc Như sẽ không làm ông thất vọng, nhất định là nhà họ Lục đã hiểu lầm về cô ta.
Ngày hôm sau, Hoa Hiền Phương đưa Lục Sênh Hạ và Lục Kiến Quân đi nhà hát kịch Long Minh cùng mẹ chồng.
Buổi biểu diễn còn chưa bắt đầu nên họ đi đến quán cà phê ở bên cạnh ngồi một chút, thật không ngờ lại bắt gặp Kiều An và Mộ Dung Cẩm Lý cũng đang ở đấy.
Kiều An đang bế con, vừa nhìn thấy Y Hạo Phong, liền nhân cơ hội nói: “Bà Lục, đây là con trai của tôi, tên nó là Lục Bình An, là do bố đứa bé đặt cho nó, có ý nghĩa là luôn luôn nhớ về Kiều An. Bà nhìn xem, thằng bé giống bố nó ghê chưa.”
Vừa nghe đến cái tên này, Y Hạo Phong giật mình, lời của người trước mặt nói với mình nhưng lại mang theo hàm ý trêu chọc Hoa Hiền Phương.
Chuyện của Kiều An, bà ấy không phải là không biết, nhưng bà ấy không nhúng tay vào, bà ấy muốn con trai tự mình giải quyết cho tốt.
Thật không ngờ, người phụ nữ này lại ngông cuồng đến vậy, trát vàng lên mặt mình, còn muốn để con trai mình mang họ Lục!
“Hiền Phương, Finn mang họ Lục sao, làm sao mẹ lại không biết vậy chứ?”
“Con cũng mới vừa biết đây thôi.” Hoa Hiền Phương nhẹ nhàng cười cười, cô biết mẹ chồng cố ý nói như thế.
Gương mặt Kiều An gượng gạo, khóe miệng giật giật: “Finn không phải họ Lục, bố của đứa nhỏ không phải Finn, mà là…”
Lời của Kiều An còn chưa nói hết đã bị Y Hạo Phong cắt đứt: “Chỉ là một đứa con hoang, tôi không có chút hứng thú nào với nó cả.”
Kiều An giống như bị giáng cho một bạt tai, cả gương mặt đỏ bừng đau đớn, Mộ Dung Cẩm Lý liền đến bên cạnh muốn giúp cô ta: “Bà Lục, bà nói chuyện cũng quá đáng rồi đấy, đứa nhỏ bên cạnh bà chẳng phải cũng là một đứa con hoang sao? Bà chẳng phải cũng xem nó làm cháu nội ruột mình sao?”
Lục Sênh Hạ ở bên cạnh tức giận muốn chết, cầm ly nước hoa quả còn chưa uống hết trên tay mình tạt về phía Mộ Dung Cẩm Lý: “Cô mới là con hoang, cả nhà cô đều là con hoang.”
Mộ Dung Cẩm Lý bị tạt ướt hết mặt mũi, vừa gấp vừa giận, móc khăn giấy ra lau lau mặt: “Tôi nói không đúng sao? Thằng bé cũng chả phải con trai của Lục Kiến Nghi.”
Y Hạo Phong chật lưỡi: “Một đứa con gái mở miệng ra toàn những lời dơ bẩn hạ đẳng, cũng không biết chui ra từ đâu nữa?”
Hứa Kiến Quân trề môi, chậm rãi rõ ràng nói: “Cô ta đúng là một người da mặt dày, yêu thầm bố của cháu, nhưng mà bố thì ghét cô ta, nên là cô ta vì yêu sinh hận, nên mới hình thành cái tâm lý méo mó như vậy.”
Y Hạo Phong haha cười lạnh, trào phúng nói: “Đúng là vật hợp theo bầy mà.”
Hoa Hiền Phương vô cùng điềm tĩnh: “Mẹ, mẹ đừng nói chuyện với hạng người như vậy, sẽ hạ thấp thân phận của mình.”
“Con nói đúng.” Y Hạo Phong lắc lắc cổ, thanh mảnh kiêu sa: “Đầu năm nay tình nhân người nào người nấy đều không biết trời cao đất dày, phải cho bọn họ một bài học mới được.”
Vẻ mặt Mộ Dung Cẩm Lý trắng bệch, run rẩy nói: “Tôi không phải kẻ thứ ba chen chân vào, tôi với Nhã Thanh là mối tình đầu, tôi biết anh ấy trước Hoa Hiền Phương rất lâu.”
“Tôi cũng không phải, lúc tôi và Kiến Nghi ở bên nhau, anh ấy còn chẳng biết Hoa Hiền Phương là ai.” Kiều An nói tiếp theo.
Y Hạo Phong lạnh lẽo quét mắt qua hai người trước mặt: “Tình cảm không phải cứ đến trước là thắng, tình đầu trong lời các cô là thứ mà người cũ ghét nhất, giống như keo dính lên lông chó vậy, có gỡ thế nào cũng gỡ không ra, trơ trẽn.”
Mộ Dung Cẩm Lý giận quá mất khôn, cả người như đang bốc khói: “Tôi xém chút nữa quên mất, chọt trúng nỗi đau của bà rồi, ông Lục vì tình nhân là tình đầu của mình, nhẫn tâm rời bỏ vị vợ cả là bà đây. Bà xuất thân cao quý, tài sắc vẹn toàn, thế mà lại không đấu lại nổi một người phụ nữ bình thường, thật là đáng tiếc.”