Chồng Độc Tài Cứ Cưỡng Hôn Tôi

Chương 633




Chương 633: Ném vào chuồng lợn cho lợn ăn.

Hoa Phi buông tay ra và nói: “Em chỉ tùy tiện hỏi thôi, em biết chỉ cần anh Thời Thạch vẫn còn sống thì anh ấy sẽ mãi yêu chị, tình cảm mà anh ấy dành cho chị sẽ mãi mãi không bao giờ thay đổi.”
Trái tim của Hoa Hiền Phương đập mạnh lên, cô bất giác đưa mắt nhìn lên giường bệnh.
Người này thật sự là Tần Nhân Thiên sao?
Tại sao lưng của anh ta lại có vết bớp giống hệt như của Thời Thạch?
“Hoa Phi, em nói xem trên thế giới này có ai có ngoại hình giống hệt nhau, đến vết bớp cũng giống hệt nhau luôn không?”
Hoa Phi hơi giật mình, cậu ta nói: “Chị, có phải chị đã phát hiện ra điều gì rồi không?”
Hoa Hiền Phương khều nhẹ tóc mai bên mép tai để che đậy biểu cảm bất thường trên khuôn mặt mình và nói: “Không… Không có gì.”
Hoa Phi rất nhạy cảm, cậu ta cảm giác được nhưng không vạch trần.
“Chị, trên thế giới này không thể nào có hai người hoàn toàn giống hệt nhau, mặc dù Tần Nhân Thiên và anh Thời Thạch có ngoại hình giống nhau nhưng tính cách của họ lại hoàn toàn không giống nhau. Tần Nhân Thiên sẽ không bao giờ có thể là anh Thời Thạch, anh Thời Thạch cũng không thể nào trở thành Tần Nhân Thiên được.”
Hoa Hiền Phương giống như bị một viên đạn bắn trúng, cô đứng bật dậy từ trên ghế, mặt mày tái nhợt chẳng khác gì đá vôi, đến cả môi cũng trở nên trắng bệch.
Dáng vẻ đó giống như đã bị kinh hãi đến cực độ, không dám chấp nhận sự thật mà mình nghĩ đến.
Sau đó, một làn nước nóng trào lên mắt cô, làm nhòe đi tầm nhìn của cô.
Cô vội vã quay người đi, che giấu tất cả mọi biểu cảm trong bóng tối rồi nói: “Chị đi gọi điện thoại.”
Giây phút cô ra khỏi cửa, nước mắt đã trào ra khỏi mắt cô.
Anh ta là Thời Thạch sao?
Anh ta thật sự vẫn còn sống sao?
Cô càng lúc càng chắc chắn anh ta và Tần Nhân Thiên không phải là cùng một người, cũng không phải nhân cách khác của Tần Nhân Thiên.
Nhưng nếu như anh ta là Thời Thạch vậy anh ta đã đến nhà họ Tần như thế nào, làm sao anh ta trở thành Tần Nhân Thiên được chứ?
Cô nghĩ không ra, cũng nghĩ không thông.
Năm năm trước, người cô gặp ở nhà họ Lục chính là anh ta, người cùng với Lục Kiều Sam đính hôn cũng chính là anh ta, Tần Nhân Thiên thật sự chưa từng xuất hiện lần nào.
Anh ta đã đi đâu mất rồi?
Cũng không đến mức bị người khác mạo nhận mà bản thân thì lại đi du sơn ngoạn thủy khắp nơi chứ?
Trên hành lang có một người bước đến.
Là Lục Kiến Nghi, theo sau anh còn có trợ lý của Tần Như Thông và hai người làm.
Sau khi Lục Kiến Nghi gọi điện thoại cho bọn họ thì bọn họ đã vội vã chạy qua.
Cô vội lau sạch nước mắt ở đuôi mắt rồi nói: “Con đã về nhà chưa?”
Anh gật đầu rồi hỏi: “Tần Nhân Thiên sao rồi?”
“Không sao rồi, Hoa Phi đang ở bên trong chăm sóc cho anh ấy.” Cô đẩy cửa phòng bệnh ra, để trợ lý và người làm nữ vào trong.
Lục Kiến Nghi khoác tay lên vai cô và nói: “Bọn họ sẽ chăm sóc tốt cho Tần Nhân Thiên, hôm nay mọi người cũng đã mệt rồi, về nhà nghỉ ngơi trước đi, ngày mai lại đến thăm anh ấy.”
“Cũng được.” Cô cố mở khóe miệng đang đơ cứng của mình ra và miễn cưỡng nở nụ cười.
Cô cần chút thời gian để bản thân tỉnh táo lại.
Sau khi tiễn Hoa Phi về nhà thì họ đã trở về nhà họ Lục.
Tối đến, Khải Liên trở về, cô ấy đã làm theo lời dặn của Lục Kiến Nghi, đem xác rắn đi làm hóa nghiệm.
Mặc dù rắn cạp nia Bắc có chất cực độc nhưng nó lại rất nhát gan, sẽ không chủ động tấn công con người.
Hôm nay rõ ràng sự xuất hiện của số rắn này rất bất thường, hơn nữa, đột nhiên lại có nhiều rắn đến như thế, rất có khả năng là có người đã cố ý gây ra.
Nhân viên kiểm nghiệm đã phát hiện ra một loại độc tố gây hại đến thần kinh không giống với độc rắn bên trong cơ thể những con rắn đó, chúng có thể khiến cho thần kinh của rắn bị rối loạn, khiến tính tấn công của bọn chúng tăng lên đến cực điểm.
“Có người muốn giết chúng ta sao?” Gân xanh trên trán của Hoa Hiền Phương giật nhẹ, ánh mắt cô thoáng lên sự tức giận.
Vẻ mặt Lục Kiến Nghi trở nên rất hung dữ, anh nói: “Lập tức đi điều tra tất cả những người lên núi để tìm ra kẻ tình nghi.”
“Vâng, boss.” Khải Liên ra ngoài.
Hoa Hiền Phương nắm chặt tay lại thành nắm đấm, cô nói: “Đợi em tìm được tên khốn nạn đó thì em sẽ chặt hắn ra thành tám khúc, vứt vào chuồng lợn cho lợn ăn.”
Lục Kiến Nghi khoác tay lên vai cô rồi nói: “Chắc mục tiêu của người đó là một hoặc là một vài người trong số mấy người chúng ta.”
Cô hiểu được ý của anh.
Thả nhiều rắn như thế đồng nghĩa với việc tấn công cả bọn.
Nếu như không phải cô đi hái dâu thì căn bản không thể nào phát hiện ra tung tích của số rắn đó. Đến khi tối đến, bọn họ cắm trại mà bị chúng cắn một phát thì tiêu ngay.
Điểm đáng sợ nhất của rắn cạp nia Bắc là sau khi bị rắn cắn thì vết thương sẽ bị tê dại, mất đi cảm giác, vì vậy sẽ không có cảm giác đau cũng sẽ không chảy máu, rất nhiều trường hợp, con người không hề biết mình đã bị rắn cắn.
Nếu như không kịp thời tiêm huyết thanh thì sau nửa tiếng đồng hồ sẽ chết vì bị trụy hô hấp.
Nếu như bị cắn khi đang ngủ vậy thì sẽ chết chắc.
“Người có thể suy tính kỹ lưỡng như thế thì nhất định không phải là người bình thường, trong số chúng ta chỉ có anh và em là có cạnh tranh lợi ích với người khác, còn có Chấn Diệp, vì vậy rất có khả năng đối phương nhằm vào ba người chúng ta.”
Người đầu tiên mà cô nghĩ đến là hai chị em Tư Mã Ngọc Như, nhưng nghĩ kĩ lại, Lục Sênh Hạ và Lâm Đại Dao đều ở cùng với mấy người họ, một người là con gái ruột của Tư Mã Ngọc Như, một người là con gái ruột của Tư Mã Minh Thịnh, bọn họ cũng có khả năng bị rắn cắn.
Tục ngữ nói hổ dữ không ăn thịt con mà.
Hai chị em nhà này có xấu xa và độc ác hơn nữa thì cũng không thể không quan tâm đến sự sống chết của con gái mình chứ?
Lục Kiến Nghi vuốt nhẹ lên đầu cô và nói: “Bắt đầu từ bây giờ, khôi phục lại báo động đỏ, em ra vào nhất định phải cẩn thận.”
Cô bĩu môi và nói: “Anh cũng phải cẩn thận.”
Lục Kiến Nghi nhún nhẹ vai và nói: “Người có thể động đến anh vẫn còn chưa ra đời.”
Cô ngáp một cái rồi nói: “Mệt thật, em đi tắm rồi đi ngủ đây.”
Cô đi vào phòng tắm và nằm vào bồn tắm.
Vết bớp màu đỏ đó lại hiện lên trong đầu cô.
Cô nhắm mắt lại, tất cả ký ức đều là cảnh tượng của cô, Thời Thạch và Tần Như Thông ở bên nhau.
Cô nhớ mãi nhớ mãi thì nước mắt lại tuôn trào như nước đập xả lũ, không thể nào khống chế được.
Một lúc lâu sau cô mới bước ra khỏi bồn tắm.
Lục Kiến Nghi tinh tế cảm nhận được sự bất thường của cô, anh hỏi: “Sao mắt em lại đỏ thế kia?”
“Nước tràn vào mắt nên em đã dụi mắt.” Cô vội vàng che đậy.
Lục Kiến Nghi ôm cô vào lòng, anh tưởng rằng cô vì sợ hãi nên mới trốn vào trong buồng tắm mà khóc một trận.
“Đừng sợ, cô gái ngốc, anh nhất định sẽ lôi đầu cái tên khốn đó ra, khiến anh ta sống không bằng chết.”
Cô vùi đầu vào lòng anh, kiếm lấy chút hơi ấm từ ngực anh.
Anh là chồng cô, là bố của các con cô, là vận mệnh của cô.
Cô không thoát ra được cũng không trốn chạy được.
Con người không thể chỉ sống vì tình cảm, quan trọng hơn là nghĩa vụ và trách nhiệm.
Hơn nữa, cô cũng không phải hoàn toàn không có tình cảm với anh, chỉ là vẫn chưa thăng hoa đến mức độ tình yêu mà thôi.
Ít ra thì bản thân cô cũng cho rằng như thế.
“Chúng ta đi ngủ thôi.” Cô hít nhẹ mũi, giọng nói nhỏ nhẹ như một hơi thở.
Anh nhẹ nhàng bế bổng cô lên, đặt cô lên giường rồi nằm xuống bên cạnh và nhẹ nhàng ôm lấy cô.
Cô ngẩng đầu lên, chủ động hôn lên môi anh.
“Này, em sinh thêm cho anh một đứa con nữa nhé?”
Lục Kiến Nghi giật mình bởi câu nói đó của cô, anh nói: “Ngoan, đừng suy nghĩ lung tung nữa, nếu em mà mang thai thì chẳng phải sẽ càng nguy hiểm hơn sao?”