Chồng Độc Tài Cứ Cưỡng Hôn Tôi

Chương 597




Chương 597: Ăn không ngon, nhưng bỏ thì tiếc .

Lục Kiến Nghi vịn vai của cô: “Không phải em để ý lời đồn nhảm nhí bên ngoài sao? Đây là cách để chặn miệng quần chúng tốt nhất.”
Cô dùng lực thô bạo đẩy anh ra, theo quan điểm của cô, cái này gọi là lừa mình dối người, tai họa về sau sẽ càng rắc rối hơn.
“Nếu bọn họ lại cùng nhau nghĩ ra biện pháp phá hoại, hãm hại anh thì sao?”
Anh khẽ toát mồ hôi: “Sẽ không đâu, hơn nữa còn có Hùng Văn quan sát mà.”
Cô tức giận nhìn anh: “Trước kia, anh còn không phải bố trí Roy theo dõi Kiều An, kết quả là anh ta đã sớm bị Finn mua chuộc. Sau này chỉ cần đi gặp Kiều An thì anh đều phải dẫn theo cho em, tuyệt đối không được phép một mình gặp cô ta, nếu không em sẽ không để ý đến anh nữa.”
Cô phải giám sát anh chặt chẽ, phòng tai nạn chưa xảy ra.
Nhưng nói xong rồi nghĩ lại, ngay cả con riêng cũng đã có thì cho dù cô có cố gắng canh phòng nghiêm ngặt cũng chỉ là tốn công vô ích.
Lục Kiến Nghi xoa đầu cô: “Ngày mai anh muốn đi gặp Kiều An một chút, em có đi không?”
Lời này nói ra bâng quơ nhưng lại tàn nhẫn đâm vào cô: “Nhìn không ra nhỉ, anh vẫn là rất quan tâm cô ta đó, không hổ là bạn gái tiền nhiệm.” Lòng của cô như ngậm một miếng chanh, vị chua sót cực độ từ đầu lưỡi lan tràn tới lục phủ ngũ tạng.
Lục Kiến Nghi nở một nụ cười khổ bất đắc dĩ: “Nếu anh không thường xuyên nhìn chằm chằm vào bọn họ thì làm sao phòng ngừa tai họa chưa xảy ra?”
“Anh như thế là dê vào miệng cọp.” Cô nóng nảy, buồn bực, khó chịu.
“Anh là dê sao?” Anh búng nhẹ vào trán cô.
Cô làm một cái mặt quỷ: “Ở trong mắt rất nhiều người phụ nữ, anh chính là dê béo tươi ngon mọng nước.”
Anh duỗi cánh tay ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của cô: “Ở trong mắt em, anh là gì nào?”
Đôi lông mi dài rậm của cô khẽ động, lóe ra một tia sáng gian trá nhàn nhạt.
Lắc đầu, cô lại thở dài, âm cuối kéo dài còn hơn cả cái đuôi của sao chổi Halley: “Anh đó, cứ như gân gà, ăn không ngon nhưng vứt thì tiếc.”
Lục Kiến Nghi cảm thấy sấm chớp đùng đùng, một màu bi thương mãnh liệt bay vào mắt anh.
Mỗi một từ của cô cứ như một viên đạn tàn nhẫn nã vào tử huyệt của anh, tuy rằng biết anh ở trong lòng cô có cũng được mà không cũng được nhưng không ngờ lại sẽ suy đồi thành như gân gà luôn.
“Anh là gân gà? Em nghiêm túc đấy à?” Anh một tay ôm ngang cô ném lên trên sô pha rồi mạnh mẽ đặt ở dưới thân, hai hàng mày rậm dữ dằn nhướng lên.
Cô hờn dỗi liếc anh một cái: “Người đàn ông nuôi người tình ở bên ngoài không phải gân gà thì là cái gì?”
Trước mắt anh có một đàn lạc đà Alpaca rầm rập chạy qua, có loại cảm giác oan ức sâu như biển, nhảy vào Hoàng Hà cũng không rửa sạch được. Cho dù bản thân có mười ngàn cái mồm thì chuyện Kiều An dường như cũng giải thích không được.
“Phải làm anh tức chết thì em mới an tâm phải không?”
Cô “phốc” một tiếng rồi nở nụ cười: “Chỉ đùa một chút thôi mà, sao lại cho là thật thế?”
Cô cười đến run cả người, nhưng không biết vì sao Lục Kiến Nghi cảm thấy được cô không phải thật sự đang cười, cũng không phải thật sự đang nói đùa, bởi vì trong ánh mắt của cô không có ý cười.
Một cảm giác khủng hoảng nặng nề bao trùm lấy anh.
Ngăn cách vô hình giữa bọn họ dần dần lớn hơn, mâu thuẫn như dung nham ẩn sâu trong núi lửa, chồng chất một tầng lại một tầng. Một khi đến giờ nào đó bùng lên sẽ mạnh mẽ phun trào ra, hủy trời diệt đất giống như năm năm trước.
“Hoa Hiền Phương, cho đến bây giờ em vẫn chưa từng hiểu anh, em cũng không muốn hiểu, đúng không?”
Ý cười trên mặt anh từ từ biến mất.
Anh là một câu câu đó ngàn năm, làm sao mà hiểu được.
“Tất cả những gì anh muốn chỉ là một ngày bình yên, nếu em có thể cho thì anh liền cảm ơn trời đất, anh nào dám đòi hỏi nhiều.”
Đôi mắt sâu và đen của anh thấp thoáng dưới ánh đèn ẩn giấu vẻ phiền muộn.
“Lòng của anh, em có muốn không?”
Cô nhún vai rồi dùng một giọng điệu mây bay gió thoảng, không chút để ý nói: “Nếu chỉ thuộc về em thì muốn, còn nếu phải chia cho người khác thì đừng nghĩ là một chút, vẫn là thôi đi.”
“Trừ em ra sao có thể còn ai nữa?” Anh buồn bực thở dài.
Cô cố chấp giống như một khối băng, một khi đông thành đá thì ủ thế nào cũng không nóng, đậy thế nào cũng không tan.
Hoa Hiền Phương cũng không muốn lãng phí đầu óc để suy nghĩ mấy vấn đề phức tạp như thế này.
Cho dù trong lòng anh còn chứa người khác cũng không thể nói cho cô.
Nếu anh đối với Kiều An thật sự không có chút cảm tình nào thì sao có thể phóng túng cô ta như vậy.
Nếu đổi thành người phụ nữ khác dám trù tính anh, bôi đen anh như thế đã sớm bị anh nghiền đến mảnh vụ cũng không còn rồi.
“Được rồi, đừng thảo luận loại chuyện cao thâm này nữa, em phải đi xem con đây.”
“Đâu cũng không được đi đó.”
Sau đó suốt cả một buổi chiều, sắc mặt của anh cứ u ám.
Cái từ gân gà này không ngừng hiện lên trong đầu anh, tựa như vó ngựa phi nhanh vô tình giẫm lên thần kinh của anh.
Một cảm giác đau đớn bén nhọn không thể miêu tả bằng lời như tia chớp xẹt qua lòng anh, đến không thấy hình, đi không thấy bóng lại bộc phát vô số lần, đau đến làm anh mê muội, mắt say sẩm mà ngũ tạng quay cuồng.
Bà Lục thấy sắc mặt anh không tốt bèn quan tâm hỏi: “Có phải gần đây làm việc mệt mỏi quá không, buổi tối mẹ bảo phòng bếp hầm con gà bồi bổ cho con nhé?”
Điều mà Lục Kiến Nghi ghét nhất hôm nay chính là nghe được thứ gì liên quan đến gà.
“Con ghét ăn gà, đừng để con nhìn thấy gà.”
Lúc bọn họ nói chuyện thì Hoa Hiền Phương đúng lúc đẩy xe em bé từ bên ngoài vào.
“Con không muốn ăn gà sao? Vậy thì ăn vịt đi, canh vịt hầm với nấm trà.”
Lục Kiến Nghi nhẹ nhàng sâu kín liếc cô một cái.
Đúng là người phụ nữ không tim không phổi, đã làm tổn thương anh mà vẫn có thể bình tĩnh tự nhiên như thế, cứ như là trước đó chưa từng xảy ra chuyện gì vậy.
Nhưng anh biết trong lồng ngực đang chứa một cơn hờn dỗi, dường như muốn chực trào ra, nhìn thấy cô lại chẳng phát tác được tí nào.
“Con cái gì cũng không ăn.”
Bà Lục sờ sờ mặt anh: “Sắc mặt sao trắng thế, có phải bệnh đau bao tử lại tái phát rồi không?”
“Không có.” Anh thản nhiên đáp lại, bước lên phía trước ôm lấy bé gái trong cái nôi.
“Ba bi.” Túi sữa nhỏ non nớt, bé bỏng, giọng bi ba bi bô tựa như một cơn gió nhẹ lướt qua mặt hồ trong lòng anh, xoa dịu những gợn sóng đang xao động mãnh liệt.
Anh hôn lên đầu đứa bé: “Ba bi mang con với em trai đến phòng đồ chơi nghịch nha.”
Hoa Hiền Phương ôm con trai cùng anh bước lên lầu.