Chồng Độc Tài Cứ Cưỡng Hôn Tôi

Chương 455




Chương 455: Anh ta bị mưu sát.

Lục Kiến Nghi rót một ly nước dừa, nhấp một ngụm, động tác vô cùng ưu nhã: “Nếu Thời Thạch còn sống, vẫn chưa chết thì em sẽ như thế nào?”
Cô tức giận trừng anh một cái: “Đây là chuyện mà một người chồng nên hỏi sao?”
Đôi mắt sâu đen, lạnh như băng của Lục Kiến Nghi khẽ chớp dưới ánh nắng mặt trời, mang theo vài phần lạnh lùng, giống như ánh mặt trời cũng không thể làm chúng trở nên ấm áp: “Trả lời anh trước.”
Cô không quá mức do dự, dừng một giọng điệu nhàn nhạt nói: “Giống như Hứa Nhã Thanh, trở thành bạn tốt của nhau. Chúng ta đã thề trước mặt linh mục rằng cả đời này không thể phản bội nhau.”
Một người phụ nữ “thực tế” và bình tĩnh như cô, không có khả năng vì mối tình đầu mà bỏ chồng bỏ con, cho dù cô vẫn còn yêu Thời Thạch thì cũng sẽ không làm như vậy.
Trên khuôn mặt tuấn tú của Lục Kiến Nghi hiện lên một nụ cười quyến rũ, sự băng lãnh trong ánh mắt của anh phút chốc tan thành một vũng nước ấm: “Cuối cùng cũng có một chút lương tâm.”
Cô làm một cái mặt quỷ: “Em nói cho anh biết, nếu như ngày nào đó anh phản bội lại lời thề của chúng ta, em không chỉ ly hôn với anh mà còn tước luôn quyền nuôi con của anh.”
“Đồ ngốc, sẽ không có ngày như vậy.” Anh nhẹ nhàng búng lên trán của cô, trong mắt tràn đầy sự cưng chiều.
Dựa vào ghế trên, sau khi uống thêm mấy ngụm nước dừa, con ngươi đen láy của cô cứ đảo qua trái qua phải, hạ giọng nói: “Từ ngày hôm qua cho tới hôm nay, anh ấy không hề thay đổi tính cách, chứng minh ngủ không phải là điều kiện để đánh thức nhân cách thứ hai.”
Lục Kiến Nghi cười nhạo một tiếng: “Nếu như ngủ một giấc là có thể biến thành người khác thì không chừng anh ta đã phát điên rồi.”
“Cũng đúng, một khi nhắm mắt lại thì sẽ không thấy được ánh mặt trời của ngày mai, thật là đáng sợ. Nếu như đổi lại là em, em cũng không dám ngủ.” Cô nói, giống như nghĩ tới cái gì đó, đôi mắt bỗng nhiên mở to: “Chẳng lẽ đêm qua anh ấy căn bản cũng không có ngủ?”
“Nhìn anh ta giống như không ngủ đủ giấc sao?” Lục Kiến Nghi nhướng mày.
Cô lắc đầu: “Không có quầng thâm mắt, không có ngáp, bộ dạng tràn đầy sức sống, không giống như bị thiếu ngủ.”
Lục Kiến Nghi khều khều chóp mũi trắng nõn của cô: “Được rồi, không cần cứ nghĩ đến những chuyện râu ria này, cho dù Tần Nhân Thiên thật sự có hai nhân cách thì em cũng không giúp được anh ấy.”
Ánh mắt của cô nhìn ở nơi xa xăm của biển khơi, Tần Nhân Thiên đang vui vẻ điều khiển chiếc ca nô xuyên qua làn sóng biển: “Em đã hỏi qua Nhã Phượng, cô ấy nói trị liệu bằng cách thôi miên có thể giúp những người có đa nhân cách.”
Lục Kiến Nghi yên lặng nhìn cô, ánh mắt hàm súc mà có ý vị sâu xa: “Em hy vọng nhân cách khác của anh ấy bị tiêu diệt sao?”
“Đương nhiên là không hy vọng.” Cô nói mà không cần nghĩ ngợi, không chút do dự. Người thật sự thân thiết với cô không phải là Tần Nhân Thiên hiện tại, mà là người cực giống Thời Thạch.
“Giả thiết anh ta thật sự có hai nhân cách, nhân cách kia không thể nghi ngờ là nhân cách phụ, rõ ràng là yếu hơn nhân cách chính. Nếu như trị liệu thì người bị khống chế hoặc biến mất chính là anh ấy.” Lục Kiến Nghi thông thả nói.
Sắc mặt của cô hơi tái nhợt: “Vậy thì không trị liệu, nhất định không được để anh ấy biến mất. Thật ra nếu hai tâm hồn có thể chung sống hòa hợp thì cũng khá tốt, giống như hai bào thai song sinh.”
Đôi mắt của Lục Kiến Nghi ảm đạm một chút, tóm lại trong lòng cô vẫn có Thời Thạch, cô là một người coi trọng tình cảm, hoàn toàn không thể quên đi Thời Thạch.
“Không muốn anh ấy biến mất thì nhất định phải cẩn thận một chút, đừng để cho Tần Nhân Thiên biết được em đã biết bí mật của anh ta, nếu không thì chuyện gì anh ta cũng có thể làm được, bao gồm cả việc tiêu diệt nhân cách phụ của mình.”
“Em biết, em sẽ cẩn thận, đây là bí mật nhỏ giữa chúng ta.” Cô làm một động tác khóa môi.
Hoa Hiền Phương dẫn Lâm Đại Dao đến chơi ở một vùng nước cạn, lúc trở về đã là giữa trưa.
Tần Nhân Thiên và bọn nhỏ cũng vừa mới trở về.
“Mẹ, đi ca nô thật là vui, quá tuyệt.” Tiểu Quân hồi hởi phấn khởi nói.
“Nếu lần sau có thể chơi cùng anh Tần thì thật tốt.” Tư Mã Ngọc Thanh vô cùng hưng phấn: “Anh Tần sẽ lại lái ca nô và lướt sóng, thật là lợi hại.”
“Anh Nhân Thiên biết rất nhiều, phải biết rằng anh ấy chính là một nhà thám hiểm.” Lục Sênh Hạ cười hì hì nói.
Tần Nhân Thiên xoa xoa đầu của ba đứa nhỏ: “Lần sau có thời gian thì sẽ dẫn các em đi chơi.”
Tư Mã Ngọc Thanh sờ sờ bụng, bên trong bắt đầu kêu thì thầm: “Chị gái xinh đẹp, em hơi đói bụng, khi nào thì chúng ta ăn trưa?”
“Đồ ham ăn, em là người đói nhanh nhất.” Lục Sênh Hạ cười chế nhạo.
Cậu quay đầu lè lưỡi: “Vốn dĩ đã đến giờ ăn trưa.”
Hoa Hiền Phương ôm vai cậu: “Người giúp việc đã chuẩn bị xong bữa trưa, chúng ta mau vào nhà ăn đi.”
Đi vào nhà ăn, Lâm Đại Dao thấy một mẩu tin tức, Mã Trúc Ngọc đã đánh nhau với em gái mình là Mã Ngọc Linh ở bãi đỗ xe.
Hai chị em đã hoàn toàn xé nát thể diện của nhau, trở mặt thành thù.
“Ngọc Thanh, chuyện mẹ và dì của cậu cãi nhau đều được đưa lên tin tức.”
“Để tớ nhìn xem.” Tư Mã Ngọc Thanh cầm lấy điện thoại, liếc mắt nhìn một cái rồi nói ríu rít: “Phụ nữ đánh nhau thật là nhàm chán, chỉ thích giật tóc, lúc Viện Du và Thiên Hoàn đánh nhau cũng như vậy.”
Lục Sênh Hạ thở phì phò một tiếng, đầy sự mỉa mai: “Chị từng nghe cậu nói là chồng của Mã Ngọc Linh luôn có dã tâm muốn quản lý Mã Thị, còn cô ta thì cái gì cũng nghe theo chồng mình, cho nên mối quan hệ với mợ của chị ngày càng tồi tệ.”
Tư Mã Ngọc Thanh ăn một miếng thịt bò bít tết, dùng một giọng nói mơ hồ: “Mẹ em nói, không cho em qua lại với nhà dì nhỏ, bọn họ sẽ hại em.”
Hoa Hiền Phương thở dài: “Tiền tài khiến người ta trở nên mù quáng, ngay cả tình thân cũng có thể vứt bỏ.”
“Có rất nhiều người vì tiền mà ngay cả bố mẹ cũng không nhận.” Lâm Từ Kỳ nói một cách chế giễu.
Một tia sắc bén lặng lẽ lóe lên từ đáy mắt Hoa Hiền Phương.
Có câu nói rằng: trai cò đánh nhau, ngư ông đắc lợi, hai chị em đấu tranh trong nội bộ, điều này đẩy nhanh sự thay đổi quyền quản lý của tập đoàn Mã Thị.
Vào buổi chiều cả nhà đã về tới trung tâm thành phố.
Sau khi Hoa Hiền Phương tiễn Tư Mã Ngọc Thanh về, cô cùng em trai trở về nhà thăm bố mẹ.
Không ngờ trong nhà lại có khách.
Là bác cả và bác gái.
Người họ hàng đã lâu không liên lạc này lại đột nhiên xuất hiện khiến cô có chút giật mình.
Lại nhìn thấy bác gái khóc đến nước mắt nước mũi chảy tèm lem, giống như trong nhà đã xảy ra chuyện lớn.
Lục Kiến Nghi trực tiếp dẫn bọn nhỏ đi lên lầu, không nghĩ để ý tới bọn họ, Lâm Đại Dao cũng đi lên theo.
Hoa Hiền Phương bĩu môi: “Bác gái, bác làm sao vậy?”
Bố Hoa thấp giọng nói: “Mộng Lan bị cảnh sát bắt đi, nói nó giết người.”
“Giết người?” Hai chị em Hoa Phi liếc nhìn nhau, gần như là nói đồng thanh, vô cùng kinh ngạc.
“Không phải Hoa Mộng Lan đã kết hôn rồi sao? Sao lại có thể giết người?” Hoa Hiền Phương lập tức hỏi.
“Không phải anh rể họ của con có một đứa con trai tên là Kỷ Trọng Khôi sao? Bốn năm trước, lúc cậu ta đang leo núi thì bị trượt chân ngã xuống vách núi và đã chết. Mấy ngày trước có người gửi một đoạn video cho vợ trước của anh rể họ con. Trong video Kỷ Trọng Khôi không phải là tự ngã mà là bị Mộng Lan đẩy xuống. Qua điều tra, cảnh sát phát hiện Mộng Lan và cậu ta từng có một mối quan hệ thân mật, vì vậy đã đưa nó đi.”