Chồng Độc Tài Cứ Cưỡng Hôn Tôi

Chương 163




Chương 163: Chó con .

Tại phòng trong tòa nhà phụ.
Hoa Mộng Lan vào phòng tắm để thay đồ, hóa trang thành một cô thỏ hồng.
Sau khi bước ra, cô ta phồng má lên, bĩu môi với anh trông thật dễ thương.
“Anh Kiến Nghi, em là thỏ con, mau lại đây yêu em đi.”
Lục Kiến Nghi liếc cô ra một cái: “Đây là chuyện tốt của cô sao?”
“Em còn cái này nữa.” Cô ta lấy ra còng tay lông, roi lông đuôi thỏ bông.
Lục Kiến Nghi cầm lấy cái còng tay, nhìn một chút, cô ta cũng khá để tâm đấy, chuẩn bị nhiều đồ như vậy, để lấy lòng anh, tốt hơn mấy cô gái biết điều ngu ngốc.
“Kiến Nghi, lại đây, còng tay em lại đi.” Cô ta đưa tay ra.
Lục Kiến Nghi cũng không từ chối, còng lấy tay cô ra: “Có vẻ như cô có nhiều kinh nghiệm.”
Cô ta hơi sững sờ, sợ anh phát hiện ra manh mối, vội nói: “Chỉ sợ em không có kinh nghiệm, cái gì cũng không biết, không giống như Hiền Phương được lòng anh như vậy. Hiền Phương mới là người phụ nữ có kinh nghiệm dày dặn, em làm gì có thể so bì với cô ấy. em là theo cô Thương học mấy ngày.”
Lục Kiến Nghi vươn tay xoa đầu cô ta: “Trẻ con có thể dạy.”
“Kiến Nghi, em sẽ làm anh vui vẻ.” Cô ta quỳ dưới chân anh, dùng tay đang bị còng cởi thắt lưng ra.
Nhưng khi trong đầu anh lại hiện lên hình ảnh một chú chó con, thì cơn nghiện sạch sẽ của anh lại bùng phát. Không cách nào để phản ứng, càng không thể nào nào tiếp tục được.
Loại thích sạch sẽ này, chỉ có cảm giác chinh phục mạnh mẽ mới có thế áp chế được, mà người có thể đem lại cho anh cảm giác chinh phục này, chỉ có Hoa Hiền Phương.
Tâm lý lạnh nhạt, là do nhiều nguyên nhân gây ra, còn những gì Lục Kiến Nghi nói là một loại yếu tố tâm lý bên trong, chứ không phải là một lực tác động từ bên ngoài, là một căn bệnh nặng, rất khó chữa.
Hoa Mộng Lan nôn ra máu: “Anh Kiến Nghi, không sao đâu, đứa nhỏ rất khỏe mạnh, không phải vì chuyện nhỏ này mà xảy ra vấn đề gì.”
Lục Kiến Nghi xoa xoa cái tai thỏ trên đầu cô ta: “Đi ngủ sớm, phải nghe lời.”
Nghe câu nói này, cô ta cũng không dám làm gì thêm: “Đợi qua ba tháng nguy hiểm, anh nhất định đền lại cho em.” Lục Kiến Nghi khẽ gật đầu rồi bước ra ngoài.
Nhìn theo bóng lưng anh, cô ta chán nản cắn môi, ước được cùng anh bay lên chín tầng mây.
Nhưng, sau khi suy nghĩ lại một chút, anh không chạm vào cô ta có nghĩa là anh cũng quan tâm đến đứa trẻ, không muốn làm hại đến, điều này cũng là một điều tốt.
Lục Kiến Nghi quay về phòng, Hoa Hiền Phương đang sắp xếp lại chăn nệm.
Nhìn thấy cô, trong đầu anh chợt hiện lên một hình ảnh, nếu để con nhím nhỏ này mặc quần áo lông, đeo thêm còng tay, chắc chắn rất thú vị.
Thực ra chuyện này, anh đã từng làm qua một lần, nhưng làm chưa kết thúc, cô đã chịu không nổi sự kích thích mà bất tỉnh, rất là nhàm chán.
Việc nên để cô bù lại!
Nhìn thấy anh, cô giống như chuột nhìn thấy mèo, vội chui vào chăn.
“Tôi ngủ rồi, ma vương đại nhân.”
“Thần lợn.” Anh chế nhạo.
Cô lộ ra nửa đầu nhìn anh: “Là lợn thì sướng biết bao, ăn rồi lại ngủ, ngủ rồi lại ăn, bao nhiêu chuyện phiền phức cũng không cần nghĩ.”
Đôi mắt lạnh lùng của anh nhìn xuống, lộ ra một chút say mê: “Mấy con lợn trong lò mổ cũng nghĩ vậy à?”
Cô lè lưỡi, lợn trong lò mổ chắc là sẽ ghen tị với người, không cần bị mổ lấy thịt ăn.
“Tôi đang nói ở đây là lợn rừng, không phải lợn nhà.”
“Vậy ra cô bị thần lợn rừng ám?” Lục Kiến Nghi càng chế nhạo thêm.
“Anh nói cái gì, nếu vậy thì sao, ngày mai tôi còn phải dậy sớm đi làm nữa.” Cô kéo chăn lên, trùm kín cả đầu.
Lục Kiến Nghi nham hiểm nhìn cô, suốt ngày che đầu ngủ, sớm muộn gì bị ngộp chết.
Ngày thứ hai, Hoa Hiền Phương đi đến công ty, nhân tiện ghé mua trà sữa Hong Kong.
Cô lấy trước một phần tới bộ phận hành chính đưa Quách Ly Ly, sau đó quay lại bộ phận thiết kế.
“Tôi có mang theo bánh kem mẹ tôi làm, với lại có mua trà sữa mời mọi người cùng ăn.”
Đồng nghiệp ai cũng vui vẻ đi qua, từ khi cô và Tiêu Ánh Minh “làm hòa”, quan hệ với đồng nghiệp khác cũng tốt lên.
Mọi người không cần phải chia thành từng nhóm.
Jane là người đang mang thai, cô ấy rất thích ăn việt quất: “Hiền Phương, có vị việt quất không, cho chị một phần.”
Hoa Hiền Phương ban đầu định để phần việt quất cho riêng mình, cô vẫn chưa nếm qua vị việt quất do mẹ cô làm.
Nhưng phải ưu tiên cho phụ nữ đang mang thai, đứa bé trong bụng là quan trọng nhất.
“Đây, cái to nhất là cái bánh việt quất này, mẹ em tự làm bánh việt quất.” Cô cười.
Từ lúc cô biết mình mắc bệnh hiếm muộn, cô đã rất ghen tị với những người phụ nữ mang thai.
Có thể làm mẹ thật là tuyệt.
Đứa con là báu vật mà thượng đế ban tặng cho người mẹ.
Có phải kiếp trước cô đã hủy diệt cả ngân hà, nên bị thượng đế trừng phạt, không thể sinh con.
Nghĩ đến đây, lòng cô cảm thấy buồn.
Trong hộp còn hai cái bánh kem.
Cô ăn một miếng vị dừa.
Chỉ mới ăn một miếng, thì cảm thấy có cái gì đó không đúng.
Ơ, tại sao cái này với cái mẹ làm mùi vị không giống? Nó giống như do bác cả làm.
Cách làm bánh kem ở nhà, là được bà truyền lại cho người hai con dâu.
Bác cả làm thế nào cũng không ngon bằng mẹ làm.
Mẹ nướng bánh vừa thơm vừa giòn.
Bác cả nướng thì mềm mềm.
Cô bĩu môi, cũng không nghĩ thêm gì nhiều, ăn nốt hết bánh.
Còn một cái bánh cuối cùng, cô quyết định để vào buổi trà chiều.
Đến mười giờ, có một cuộc họp, thảo luận về kế hoạch thiết kế thời trang cho quý mới.
Hoa Hiền Phương phụ trách phần thiết kế nhẫn cưới kim cương.
Ánh mắt của cô không tự chủ mà rơi vào phần trống rỗng trên ngón tay.
Cô với Lục Kiến Nghi kết hôn, không có nhẫn cười, cũng không có ảnh cưới, ngay cả hình trên giấy kết hôn cũng là sản phẩm photoshop.
Ai khiến cô trở thành một như một con rối.
Một con rối không đủ tư cách để được đối xử như một người vợ.
Khi đang chuẩn bị cho buổi trình chiếu, Jane ôm bụng và rên lên một tiếng đau: “Bụng tôi đau quá.”
Đồng nghiệp bên cạnh la lên: “Jane, cô chảy máu rồi!”
Điều kiêng kị nhất đối với người phụ nữ đang mang thai là chảy máu, đó là dấu hiệu của sảy thai.
Mọi người vội vàng đỡ Jane nằm lên xô pha, gọi điện kêu xe cấp cứu.
Bác sĩ rất nhanh đã đến, đưa Jane lên bệnh viện.
Người trong bộ phận hành chính gọi cho chồng cô ấy.
“Sáng ra đều ổn hết, sao lại đột ngột chảy máu vậy?” Một đồng nghiệp nói.
“Cô ấy chảy rất nhiều máu, liệu có bị sảy thai không?” Tiêu Ánh Minh chép miệng một cái.