Chồng Độc Tài Cứ Cưỡng Hôn Tôi

Chương 141




Chương 141: Con có thể biết một chút về gia quy được không?.

“Kiến Nghi, Kiều Sam là chị cả ở trong nhà, cho dù con bé có làm sai chuyện gì thì con cũng không thể đối xử với nó như vậy được. Nếu như con bé thật sự làm sai thì con có thể nói với mẹ, mẹ sẽ răn dạy nó. Nhưng chuyện ngày hôm nay, con bé cũng không làm gì sai, chỉ dạy dỗ em dâu không nghe lời một chút thôi, thân là chị cả dạy dỗ em dâu một chút cũng là chuyện nên làm.” Bà Lục nhíu mày nói.
“Mẹ, nếu như những lời này bị các cô các chú nghe được thì cái vị trí bà chủ này của mẹ e là khó giữ được. Ở nhà họ Lục, địa vị của người nắm giữ và người thừa kế đều vượt lên trên già trẻ. Là người thừa kế, con có quyền xử lý bất cứ người cùng lứa nào làm trái với gia quy. Mà với tư cách là vợ của con, là bà chủ tương lai, Lục Kiều Sam phải cung kính với cô ấy như đối đãi với bà chủ. Khiêu khích vợ của người thừa kế cùng tội như khiêu khích bà chủ. Dựa theo hành vi của chị ấy, ít nhất cũng phải bị đánh mười roi, con chỉ đánh chị ta có ba roi thì chị ấy nên biết ơn rồi.”
Lục Kiến Nghi chậm rãi nói một câu, giống như một bàn tay vô hình đánh vào mặt của bà Lục một cái thật mạnh, khiến cho cả khuôn mặt của bà ta đều đang co rúm lại.
Không có quy củ thì không thành tiêu chuẩn.
Gia quy của nhà họ Lục áp dụng cho toàn bộ gia tộc họ Lục, không phải chỉ riêng một nhà của Lục Vinh Hàn.
Mặc dù những người khác không ở cùng một chỗ nhưng đều phải tuân thủ gia quy.
Sở dĩ lực liên kết của gia tộc họ Lục cực kỳ mạnh, tất cả con cháu đều giữ đúng bổn phận cũng là vì có được chế độ gia quy cực kỳ hoàn thiện.
Lục Vinh Hàn u ám liếc mắt nhìn bà ta một cái, ánh mắt lạnh lẽo: “Nếu ngay cả gia quy bà cũng quên hết, vậy thì vị trí bà chủ này không cần làm nữa.”
Nắm tay của bà Lục âm thầm siết chặt lại, trong lòng càng thêm bất an hơn.
Bởi vì nếu Hoa Hiền Phương biết chuyện gia quy thì sau này chắc chắn động một chút là cô ta sẽ mang gia quy ra nói, uy hiếp Kiều Sam.
Hoa Hiền Phương không phải kẻ ngu, lời của Lục Kiến Nghi khiến cho hai mắt cô sáng lên.
Thì ra còn có một thứ hay ho như là gia quy. Vậy chẳng phải sau này cô sẽ có vũ khí để bảo vệ mình sao?
“Bố, con có thể biết một chút về gia quy được không?”
Lục Vinh Hàn bị chấn động thật mạnh đặt cờ xuống: “Con không biết gia quy sao?”
“Không biết. Con chưa từng thấy.” Hoa Hiền Phương mấp máy môi.
Đầu ngón tay của Lục Vinh Hàn kẹp quân cờ ném vào trong hộp bằng ngọc một cái “bộp”, biểu cảm trở nên cực kỳ nghiêm túc, ánh mắt trở nên cực kỳ tàn nhẫn: “Phong, bà làm chủ ở cái nhà này như thế nào vậy?”
Trong ánh mắt của ông ấy hiện lên tia sáng lạnh lẽo, dọa cho bà Lục rùng mình một cái run lẩy bẩy.
Con cái của nhà họ Lục chưa bắt đầu đọc sách thì đã phải học thuộc gia quy trước, còn chuyện đầu tiên mà cô dâu mới vào cửa phải làm chính là học tập gia quy.
Lục Vinh Hàn gần như mặc kệ chuyện trong gia tộc, đều là do một tay bà Lục xử lý.
Tư Mã Ngọc Như đi theo bên cạnh ông ta, đa phần cũng là xử lý chuyện trong tập đoàn, chuyện trong nhà, cô ta chưa từng hỏi đến để tránh xảy ra tranh chấp với bà Lục. Nhưng không ai ngờ bà Lục chưa từng cho Hoa Hiền Phương biết đến gia quy.
Bà Lục u ám liếc nhìn Hoa Hiền Phương một cái, trong lòng tràn đầy sự tức giận.
Thứ hạ đẳng đê tiện, quả nhiên là tràn đầy mưu tính, vừa biết được một chút thì đã lập tức mang gia quy ra nói chuyện.
“Vì tôi thấy Hiền Phương vừa vào cửa chưa lâu, còn chưa cử hành hôn lễ với Kiến Nghi nên muốn đợi sau khi cử hành hôn lễ xong mới để cho con bé học tập.” Bà ta ấp úng giải thích.
Lúc vừa bắt đầu là do bà ta cố ý không cho Hoa Hiền Phương biết đến gia quy, bởi vì không mong đợi cô có thể ở lại lâu, thứ hạ đẳng đê tiện như thế này có quyền gì mà khoa tay múa chân ở nhà họ Lục chứ? Có quyền gì mà vượt lên phía trên của những cành vàng lá ngọc tôn quý như bọn họ chứ?
Rồi sau này, cô xảy ra xung đột với con gái của bà ta thì bà ta càng không muốn cho cô biết.
Con gái là chị cả, hẳn là nên gọi là đến đuổi là đi với cô, cô chỉ có thể khúm núm, nói gì nghe nấy, đừng có mong mà xoay người trước mặt con gái bà ta.
“Đã vào cửa nhà họ Lục thì chính là con dâu của nhà họ Lục, hôn lễ chỉ là nghi thức, không ảnh hưởng gì đến địa vị của con bé. Bà lập tức cho con bé học gia quy ngay.” Lục Vinh Hàn nghiêm khắc nói.
“Tôi biết rồi.” Bà Lục âm thầm nghiến chặt hàm răng.
Hoa Hiền Phương âm thầm cười trộm ở trong lòng, vừa nhận được gia quy đã lập tức bắt đầu chăm chỉ học tập.
Cô vốn cho rằng gia quy chỉ là một trang giấy ghi vài lệnh cấm, lúc trước ở nhà bố cũng sẽ đặt ra vài điều gia quy với cô và Phi. Chẳng hạn như buổi tối tan học xong phải về nhà, không cho phép đi ra ngoài chơi, không được xem TV nhiều hơn hai tiếng…
Nhưng không ngờ gia quy của nhà họ Lục lại là một cuốn sách thật dày.
Sách được đóng vô cùng lộng lẫy, tưởng chừng như là một bộ luật phiên bản hoàng kim.
“Vậy mà lại có nhiều gia quy như vậy, giống như là quy định trong cung của Hoàng đế ấy.”
“Nhà họ Lục tính cả họ hàng thì nhân khẩu đông đảo, tương đương với một vương quốc nhỏ, có gia quy mới thuận tiện cho việc quản lý.” Dì Mai nói.
“Còn có cả ban chấp hành phụ trách thi hành, giám sát và chỉnh sửa gia quy của gia tộc nữa sao?” Hoa Hiền Phương trợn to mắt. Quả là gia tộc có quyền có thế, mấy gia đình dân thường tỉnh lẻ như bọn họ hoàn toàn không thể sánh được.
“Gia tộc quyền quý chú trọng mặt mũi và sự liên kết, đều là thân thích, không thể nào có chút tranh chấp liền dẫn nhau ra tòa được. Bình thường khi thành viên trong gia tộc xảy ra tranh chấp thì sẽ tìm đến bà chủ xin hòa giải, bà chủ và thành viên trong ban chấp hành của gia tộc sẽ cùng
thảo luận phương án xử lý.” Dì Mai giải thích.
“Cũng đúng.” Hoa Hiền Phương gật đầu, cái này gọi là chuyện xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài.
Cô quyết định rồi, nhất định phải học thuộc gia quy, đây chính là vũ khí pháp luật trong gia tộc, phải dùng để bảo vệ bản thân mình.
Về đến phòng, Lục Kiến Nghi đang dựa vào ghế sô pha, uể oải xem một quyển tạp chí kinh tế, anh không ngước mắt lên mà chỉ hững hờ phun ra một câu: “Học gia quy thế nào rồi?”
“Tôi sẽ nhớ hết những điểm quan trọng, không có quy củ thì không thành tiêu chuẩn, gia quy đúng là một thứ tốt.” Cô gian xảo cười một cái, lộ ra hai lúm đồng tiền nhỏ đáng yêu.
“Thứ cô nên nhớ nhất chính là quy củ của tôi.” Mày rậm của anh nhíu lại, dáng vẻ bá đạo chỉ có ta đây là nhất.
“Tôi biết, phải làm một con bù nhìn yên lặng.” Cô lè lưỡi.
Anh trăng hoa chời bời như thế nào, trái ôm phải ấp, chuẩn bị tạo ra vài ba đứa con riêng, cô chưa từng hỏi đến, cũng không có tư cách để hỏi.
“Còn gì nữa không?” Anh sâu sắc nhìn cô một cái, ánh mắt rét lạnh như gió, không có chút ấm áp nào.
Hoa Hiền Phương cảm nhận được vô cùng rõ ràng, nhiệt độ bình thường đã quay trở lại. Âm một trăm tám mươi độ là nhiệt độ bình thường trong bốn mùa của anh, ngẫu nhiên thay đổi là hiện tượng vô cùng hiếm thấy.
“Còn có anh nói gì phải nghe nấy, không thể chống đối lại mệnh lệnh của anh, không thể can thiệp vào chuyện của anh, không được khiến cho anh mất mặt.” Lông mi dài và dày đặc của cô chớp chớp, vừa suy nghĩ vừa nói.
Lục Kiến Nghi buông quyển tạp chí xuống, cầm ly cà phê trên bàn trà lên, hớp một ngụm nhỏ, giọng nói ung dung chậm rãi truyền đến: “Sao chép lại câu cuối cùng một nghìn lần đi.”
Cô chấn động dữ dội nói: “Vì sao chứ?”
“Vì cô chưa từng làm được.” Anh phê phán, ánh mắt trào phúng giống như một thanh đao lạnh như băng xẹt ngang qua mặt của cô, khiến cho cô mơ hồ cảm thấy đau.
Quả thật cô chỉ là một con bù nhìn thấp kém, luôn làm cho anh phải mất mặt, lúc nào cũng mất mặt, ở đâu cũng mất mặt.
“Tôi tệ như vậy sao anh không bỏ rơi tôi mà đi tìm Hoa Mộng Lan không làm anh mất mặt chứ?” Cô nói thầm một câu, âm lượng rất thấp, hoàn toàn là lẩm bẩm một mình.
Nhưng Lục Kiến Nghi vẫn nghe thấy, anh duỗi tay, giữ cái cằm nhọn của cô lại: “Dù có bị tôi bỏ rơi thì cô cũng không thể trở về Giang Thành được.”