Editor: _14thfebruary
Bắc Bắc giật mình chớp mắt, chưa kịp trả lời, Tống đạo ở bên cạnh đã khen ngợi: “Bắc Bắc lại đây xem biểu hiện của cô nè, ngoài ý muốn của tôi đấy.”
Bắc Bắc được cứu vội vàng trả lời: “Vâng, tôi qua ngay đây.” Cô nhìn Liễu Nguyên nói: “Ở nhà có diễn thử một lần.”
Liễu Nguyễn hiểu ra: “Vậy à, em mau qua chỗ Tống đạo đi.”
“Vâng.”
Bắc Bắc đi đến bên cạnh đạo diễn: “Tôi đến rồi đây.”
Tống đạo nhìn cảnh vừa mới quay, nhìn Bắc Bắc: “Lúc nãy biểu hiện không tệ.”
Bắc Bắc ừ một tiếng, yên lặng ngồi xem lại cảnh vừa rồi, sau khi xem xong, Bắc Bắc trầm ngâm một lát rồi đề nghị: “Đạo diễn có thể quay lại lần nữa được không, tôi thấy biểu hiện lúc đầu chưa được tốt lắm, hình như hơi lo lắng, Lộ Tình sẽ không có biểu hiện như vậy.”
Tống đạo càng tán thưởng cô: “Tôi cũng thấy khúc đầu không tốt lắm.” Ông ấy ngước lên nhìn Liễu Nguyên: “Diễn lại một lần nhé?”
Liễu Nguyên cười, anh cũng là một diễn viên muốn bộ phim hoàn hảo nhất: “Được thôi.”
Hai người đều quay lại lần nữa, đạo diễn vô cùng đồng ý.
Cảnh quay lại này thật sự tốt hơn với lần đầu rất nhiều, rất tự nhiên.
Chờ Bắc Bắc đi trang điểm lại, thay cho một cảnh khác, Tống đạo nhịn không được nói với Lê Mẫn: “Cô bé này đúng là không tệ.”
Lê Mẫn khẽ ừ một tiếng: “Cũng được.”
Tống đạo nhìn sắc mặt nhàn nhạt của Lê Mẫn, hạ giọng nói: “May mắn lúc tin tức về cô ấy bị tuồn ra, cô quyết liệt dặn tôi phải vững vàng trước áp lực của nhà đầu tư, không được thay đổi nữ chính, nếu là người khác chắc chắn bộ phim này sẽ không được suôn sẻ như vậy.”
Lê Mẫn nghe vậy liếc ông ấy, nhỏ giọng nói: “Biết là tốt.”
Tống đạo cười ha ha, nhịn không được hỏi: “Sao cô chắc chắn con bé đó có thể diễn tốt được vai diễn này vậy?”
Lê Mẫn suy nghĩ, trả lời ông ấy: “Trước kia tôi đã xem qua phim cô ấy diễn rồi.”
“Tôi cũng có xem.” Tống đạo không để ý nói: “Nhưng biểu hiện không có khiến người ta kinh diễm.” Bọn họ là đạo diễn, liếc mắt một cái có thể nhìn ra diễn viên nào diễn tốt.
Lê Mẫn im lặng chớp mắt, nhỏ giọng nói: “Lúc ông gặp con bé, không phải có nói qua về kịch bản sao, lúc đó cảm giác cô ấy rất cố gắng.”
Nói đến chuyện này, Tống đạo vô cùng đồng ý: “Đúng đúng, chuyện này rất tốt, tôi cảm thấy con bé rất đặc biệt. Rất giống với suy nghĩ của cô.”
Lê Mẫn ừ một tiếng, ngẩng đầu nhìn người ở phía xa xa, khẽ híp mắt, giọng nói hơi mơ hồ: “Rất giống.” Chỉ tiếc, không biết hai chữ ‘rất giống’ này đang nói cái gì.
Cũng may Tống đạo chỉ nói bừa, không chú ý đến cảm xúc biến hóa của Lê Mẫn.
Một lúc sau, Bắc Bắc và Liễu Nguyễn diễn cảnh thứ hai.
Cả buổi chiều hai người diễn mấy phân cảnh, Tống đạo vô cùng hưng phấn, hai người rất ăn ý với nhau khiến ông cảm thấy rất kinh ngạc, vốn buổi chiều chỉ tính quay ba cảnh, ai ngờ kết quả rất thuận lợi nên đã quay năm cảnh, công việc kết thúc trước dự tính.
Đạo diễn vui mừng không chịu được, bàn tay bung lên, nói: “Tối nay tôi mời mọi người ăn cơm.”
“Ăn cái gì!”
Tống đạo cười hỏi: “Mọi người muốn ăn gì?”
“Một bữa tiệc hải sản!”
Tống đạo gật đầu: “Ok, tối nay sẽ ăn bữa tiệc hải sản lớn.”
Đã đến thành phố biển, chắc chắn phải thử hải sản nơi đây.
Mọi người la hét ầm ĩ, vô cùng hưng phấn, lại càng có sức làm việc, nhanh chóng dọn dẹp mọi thứ xong xuôi. Trợ lý của Tống đạo sắp xếp xe cho mọi người, anh ta mới đặt chỗ ở một nhà hàng cách khách sạn không xa, nghe nói hải sản ở đó rất tươi và ngon, mọi người rủ nhau nhau đi qua đó.
Cũng không có nhiều người lắm, tầm 20 người thôi, hôm nay có nhiều diễn viên còn chưa đến, chỉ có hai diễn viên chính, với trợ lý của Bắc Bắc và mấy người diễn viên phụ, những người khác đã về khách sạn nghỉ ngơi sau khi khởi động máy, hôm nay không có cảnh diễn của bọn họ.
Cho nên bữa tiệc hải sản này không có nhiều người lắm.
Bắc Bắc và Trần Tĩnh rất vui vẻ, có đồ ăn ngon, ai lại không thích chứ.
Mọi người cùng đi đến nhà hàng hải sản, trợ lý Tống đạo đã đặt phòng riêng lớn đủ chỗ cho mọi người.
Mọi người vừa vào đã cầm menu điên cuồng gọi món, đến nỗi Tỗng đạo bày ra vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc nhìn mọi người, nhắc nhở: “Ngày đầu tiên đừng ăn hết sạch tiền của tôi nhé.”
Mọi người trăm miệng một lời nói: “Không đâu!”
Tống đạo nhìn tư thế của bọn họ, cảm thấy rất có khả năng.
Bữa tiệc hải sản này khiến mọi người rất phấn khích. Lúc ăn cơm, Tống đạo nhìn hai diễn viên ưu tú của mình, kính rượu: “Cảm ơn Bắc Bắc và Liễu Nguyên nhé, hôm nay biểu hiện rất tốt, hy bọng tương lai biểu hiện vẫn tốt như vậy.”
Bắc Bắc bật cười, “Cảm ơn đạo diễn.”
Liễu Nguyên cũng nâng ly uống cạn.
Bữa tiệc tiệc hải sản này là bữa Bắc Bắc ăn vui vẻ nhất trong mấy ngày nay, nhân viên công tác ở đây không dùng những ánh mắt khác thường nhìn cô, cũng không ai thì thầm thảo luận nói cô là con gái của ai, mấy chuyện này khiến cô cảm thấy rất thoải mái.
Nhưng cô biết chuyện này chắc chắn đạo diễn hoặc người phía trên đã nhắc nhở, nếu không mọi người cũng không tốt như vậy.
Cho dù như thế nào hôm nay cô cảm thấy rất thoải mái.
Trước mắt, Bắc Bắc cảm thấy đoàn phim là nơi cô cảm thấy thoải mái nhất, đóng phim có thể khiến người ta quên đi mọi ưu phiền, sẽ không khiến cô nhớ đến những quá khứ đó nữa.
“Uống ít thôi.” Trần Tĩnh bên cạnh nhẹ nhàng nhắc nhở.
Bắc Bắc cầm chén rượu trong tay, nhìn Trần Tĩnh nói: “Tĩnh tỷ.”
“Ừ?”
“Muốn thử say một lần.”
Trần Tĩnh nhìn dáng vẻ của cô, bất lức: “Uống đi, tối nay chị phụ trách đưa em về khách sạn.”
Bắc Bắc cong môi, cười tủm tỉm cảm ơn Trần Tĩnh: “Cảm ơn chị.”
“Không có gì.”
Cuối cùng Bắc Bắc say đến ngất ngư.
Gió ở thành phố ven biển luôn lớn hơn nhiều so với cách thành phố khác.
Buổi tối đi trên đường gió rất mát mẻ và dễ chịu, đèn đường sáng trưng, ánh đèn màu trắng chiếu xuống mặt đường càng khiến người ta thấy rõ hơn.
Chỗ này cách khách sạn không xa lắm, đi bộ khoảng hai mươi phút là đến, đúng lúc ở đây là khu vực trung tâm thành phố.
Trần Tĩnh đỡ Bắc Bắc đ về khách sạn, thật ra Liễu Nguyên nói muốn đưa hai bọn cô về, nhưng Trần Tĩnh nhìn dáng vẻ say mèm của Bắc Bắc đành từ chối, cô ấy sợ lỡ như ngày mai lên hot search là tiêu, vừa khéo Bắc Bắc muốn đi cho tỉnh rượu.
“Tỉnh chưa?”
Bắc Bắc hàm hồ trả lời: “Tỉnh rồi.” Bỗng nhiên cô ngồi xuống mặt đất, híp mắt nhìn Trần Tĩnh: “Tĩnh tỷ chị biết không?”
“Biết cái gì?”
“Em và Chu Thịnh.”
“Ừ?” Trần Tĩnh liếc mắt nghe cô lảm bẩm, cau mày nửa ngày cũng không hiểu Bắc Bắc đang nói cái gì.
Trần Tĩnh không còn cách nào khác, tiếp tục đỡ cô vào khách sạn.
“Đi cho vững vào, nếu không ngày mai em sẽ xuất hiện trên mạng.” Trần Tĩnh cười nói: “Tin tức tiêu đề chị đã nghĩ rồi, chắc chắn là tại sao Đồng Bắc Bắc lại mua say vào đêm khuya.”
Bắc Bắc bật cười, liếc mắt nhìn Trần Tĩnh: “Tĩnh tỷ, chị mắc cười quá.”
Trần Tĩnh: “…” Nhìn khuôn mặt tươi cười của cô, Trần Tĩnh bất lực lắc đầu: “Chị không nên cho em uống nhiều như vậy.”
Bắc Bắc ậm ừ một tiếng: “Tĩnh tỷ.”
“Sao?”
“Tại sao em là cô nhi chứ.” Cô lẩm bẩm, như đang nói chuyện một mình: “Trước kia cũng vậy, bây giờ cũng vậy.” Cô duỗi tay ôm cánh tay Trần Tĩnh, nhỏ giọng hỏi: “Tại sao chứ, có phải kiếp trước em làm nhiều điều sai trái, nên bây giờ mới không biết ba mẹ của mình là ai.”
Trần Tĩnh im lặng hồi lâu, có chút đau lòng sờ đầu cô, nhẹ nhàng dỗ dành: “Ai nói chứ, em không làm gì sai hết, đừng nghĩ bản thân như vậy.”
“Vậy chị nói em có phải em khắc cha mẹ không, tại sao em lại không có ba mẹ.”
Trần Tĩnh nghe xong liền muốn khóc.
Chị ấy biết trong lòng Bắc Bắc cất giấu rất nhiều chuyện, nhưng thật sự không biết là kiểu này, bình thường Bắc Bắc thể hiện mình là một người lạc quan tên đời, bây giờ uống say những lời nói của cô như vô thức thốt ra, rất nhiều điều chôn sâu dưới đáy lòng dường như mượn rượu đê nói ra.
Trần Tĩnh đau lòng ôm lấy cô, vỗ về: “Đừng tự trách, chắc chắn bọn họ không phải cố ý không cần em, rồi sẽ có một ngày em có thể tìm lại được ba me mình.”
Bắc Bắc nghe vậy ngẩng đầu mê mang nhìn chị ấy: “Thật sao?”
“Thật mà.”
Bắc Bắc ngoan ngoãn gật đầu, thấp giọng nói: “Em cũng cảm thấy như vậy, em nghe lời, cố gắng đóng phim, bọn họ nhất định sẽ trở về tìm em.”
Trần Tĩnh hắng giọng che giấu cảm xúc của mình, “Chắc chắc rồi. Chúng ta về khách sạn trước nào.”
“Dạ.”
Hai người về khách sạn, vừa vào phòng Trần Tĩnh đã xuống lầu lấy trà giải rượu cho Bắc Bắc, lúc Trần Tĩnh quay trở lại, cô đã nằm trên giường ngủ rồi.
Chị ấy nhìn chằm chằm một lúc, chuẩn bị đứng dậy rời đi thì điện thoại của Bắc Bắc vang lên.
Cô nhíu mày, không kiên nhẫn ưm một tiếng. Trần Tĩnh khựng lại vội đứng dậy cầm lấy điện thoại. Sau khi nhìn tên gọi đến, chị ấy suy nghĩ một lát rồi cầm điện thoại của Bắc Bắc nghe máy.
“Chào anh Chu tổng, tôi là Trần Tĩnh.” Gió bên ngoài rất lớn, thổi vào suy nghĩ của Trần Tĩnh, khiến chị ấy tỉnh táo không ít.
Chu Thịnh ngẩn người, “Bắc Bắc đâu?”
Trần Tĩnh quay đầu nhìn Bắc Bắc đang ngủ, suy nghĩ rồi nói: “Tối nay có liên hoan, Bắc Bắc uống chút rượu, đã đi ngủ rồi.”
Chu Thịnh khựng lại, vội vàng hỏi: “Uống say à?”
Trần Tĩnh kinh ngạc nhướng mày, trả lời với đầu bên kia: “Đúng vậy.”
“Bắc Bắc có nói gì không?”
Hết chương 97.