Chồng Của Tôi Rất Nhiều Tiền

Chương 76




Cúp điện thoại, Triệu Manh Manh chọc ghẹo Bắc Bắc: "Chờ em nha."

Bắc Bắc: "...." Cô trừng mắt nhìn Manh Manh một cái, bất lực nói: "Người đại diện đang đợi chị ở đâu vậy?"

"Giống Chu tổng nhà em, nói bên kia tương đối ít fans, chúng ta đi thôi." Triệu Manh Manh đứng bên cạnh nghe không sót một chữ nào.

Nghe vậy, Bắc Bắc gật đầu: "Vậy chúng ta qua đó thôi."

"Ok."

Hai người tạm biệt hai nghệ sĩ khác và nhân viên công tác rồi đi qua đó, lúc đi ra cũng gặp không ít fans, cũng may có người của tổ chương trình và bảo an sân bay bảo vệ, cho nên fans cũng không đến gần được.

Nhưng hai người vẫn nói với fans "vất vả rồi", dù sao cũng chờ mình từ sáng sớm, lời cần nói vẫn nên nói ra.

Mặt trời bắt đầu nhú lên, Bắc Bắc và Triệu Manh Manh nhanh chóng xuống bãi đậu xe, vừa đi xuống cô đã thấy được chiếc xe quen thuộc, nhanh chóng đặt hành lý vào trong xe, cô liếc người đã lâu không gặp, khóe môi cong lên, mỉm cười nhìn anh: "Đã lâu không gặp Chu tổng."

Chu Thịnh liếc cô một cái, không nói chuyện, trực tiếp lái xe rời đi.

Xe vững vàng chạy như bay, bởi vì còn sớm cho nên đường cũng rất thoáng, bình thường mất 1 tiếng rưỡi để về nhà, giờ chỉ mất 1 tiếng.

Bắc Bắc nhìn Chu Thịnh không nói chuyện với mình, mỉm cười.

Cúi đầu xem tin nhắn Manh Manh gửi đến: Lúc nãy chị thấy ánh mắt của Chu tổng rất khủng bố.

Bắc Bắc khựng lại, ngón tay ấn trên bàn phím: Sao lại nói vậy?

Triệu Manh Manh: Chị cảm thấy Chu tổng sẽ đem em ăn tươi nuốt sống.

Bắc Bắc: Cũng có thể.

Triệu Manh Manh bật cười, tiếp tục gửi tin nhắn cho Bắc Bắc: Ai nha, thật hâm mộ cuộc sống tình thú của bọn em.

Bắc Bắc bật cười, sắc mặt đỏ lên, khẽ ho nhắn lại cho Triệu Manh Manh: Chị sớm tìm bạn trai đi.

Triệu Manh Manh: Em câm miệng đi.

Bắc Bắc: Được thôi, thực ra Chu Thịnh không làm gì em cả, rất bình tĩnh lái xe.

Không thể nói Triệu Manh Manh vô cùng biết rõ tính cách Chu Thịnh: Khả năng Chu tổng đang nghĩ, về nhà sẽ thuận tiện hơn.

Nói tóm lại, những lời Triệu Manh Manh nói đã trở thành sự thật.

Xe dừng ở dưới tiểu khu, Bắc Bắc và Chu Thịnh đi vào, cô mang chiếc balo nhỏ của mình, còn Chu Thịnh xách valy siêu bự của cô, hai người đi vào thang máy.

Cả hai lần lượt không nói gì, Bắc Bắc đi ra thang máy, nhìn Chu Thịnh đứng bên cạnh, khẽ ho: "Chu Thịnh."

"Ừ."

"Sao anh không nhìn em."

Chu Thịnh nhướng mày, nhìn Bắc Bắc chằm chằm, nhỏ giọng nói: "Có mà."

Bắc Bắc chẹp miệng nói: "Không có."

Chu Thịnh che miệng ho, ý vị thâm trường nói: "Đợi lát nữa cho em thấy anh nhìn em như thế nào."

Bắc Bắc: "..."

Chu Thịnh nói được thì làm được, hai người mở cửa vào nhà, Bắc Bắc đi phía trước, Chu Thịnh đi phía sau, cô đang thay giày chưa kịp phản ứng, Chu Thịnh đã ôm cô lên, đặt cô lên tủ giày.

"Anh..." Lời còn chưa nói ra, Chu Thịnh đã cúi người hôn xuống.

Anh đem tất cả nhớ nhung nửa tháng qua ra phát tiết, có trời biết lúc ở bãi đậu xe, Chu Thịnh đã dùng biết bao sức lực để kìm nén, mới không đem Bắc Bắc đè xuống dưới thân, chịu đựng đến khi về nhà.

Anh cúi đầu hôn xuống, dùng sức cắn môi dưới của Bắc Bắc, cạy hàm răng ra, chiếc lưỡi linh hoạt chui vào câu lấy lưỡi cô nghịch ngợm dây dưa, em đến anh đi, một trước một sau.

Chu Thịnh trầm mê trong đó, tay cũng không ngừng di chuyển.

Túi trong tay Bắc Bắc rơi xuống mặt đất phát ra âm thanh thanh thúy, chẳng qua không ai chú ý đến chuyện này.

Chu Thịnh ôm cô hôn ở cửa thật lâu mới đem người buông ra, nhân lúc cô không đề phòng, anh một tay ôm cô về phòng.

Sáng sớm, trong phòng vang lên tiếng rên rỉ lúc cao lúc thấp, phá vỡ sự im lặng vốn có.

Một lúc sau, mặt trời đã lên đến đỉnh, âm thanh rên rỉ của phụ nữ và tiếng thở dốc của người đàn ôm mới dừng lại, sau đó là âm thanh của nước chảy.

- -

Bắc Bắc mệt chết đi được, cả đêm ngồi trên máy bay, tuy đã ngủ một giấc lấy tinh thần, nhưng về đến nhà bị Chu Thịnh lăn lộn hai lần, cô không còn sức để mở mắt ra.

Chỉ lầm bầm mặc kệ Chu Thịnh ôm mình đi tắm rửa, rồi nằm lại trên giường một lần nữa.

Chu Thịnh cúi đầu, hôn lên mặt cô, dịu dàng hỏi: "Vợ ơi."

"Ơi." Cô nhắm mắt trả lời.

"Mệt à."

"Ừ."

Chu Thịnh khẽ cười, nhìn cô chui vào ngực mình, nói: "Vậy ngủ tiếp nha."

"Anh đi đâu."

"Anh ngủ cùng em."

Bắc Bắc mỉm cười, cọ cọ ngực Chu Thịnh: "Ừ, vậy là tốt nhất."

Ra ngoài nửa tháng, cô rất nhớ cảm giác ngủ cùng Chu Thịnh, chỉ có những cái ôm ấm áp của anh mới khiến cô thấy an toàn.

Hai người ban ngày ban mặt bắt đầu ngủ.

Một giấc này Bắc Bắc ngủ khá lâu, từ buổi sáng cho đến tận chiều, lúc cô tỉnh lại đã hai giờ chiều, cô bị đói bụng làm cho tỉnh.

Lúc cô tỉnh dậy trên giường chỉ có mình cô, bên ngoài truyền đến những âm thanh đi qua đi lại, Bắc Bắc khựng lại, duỗi tay xoa chiếc eo đau nhức của mình, từ trên giường ngồi dậy.

Cô vừa ngồi dậy, Chu Thịnh đã đẩy cửa đi vào.

Anh nhướng mày, mỉm cười nhìn cô: "Tỉnh rồi à."

"Dạ." Bắc Bắc ngẩng đầu nhìn anh: "Em đói bụng."

Chu Thịnh bật cười, đưa tay xoa đầu tóc lộn xộn của cô, nhẹ giọng nói: "Đi tắm trước đi, anh nấu cơm cho em ăn."

"Ăn đại cái gì là được rồi, nấu cơm rất phiền phức."

"Có muốn ăn gì không?"

Bắc Bắc suy nghĩ, khẽ nói: "Cơm chiên trứng."

Chu Thịnh: "... Được." Anh mỉm cười nhìn vợ mình, có chút bất đắc dĩ: "Lúc ghi hình có phải không được ăn không?"

Bắc Bắc vội vàng gật đầu, "Đúng vậy, lúc ghi hình cơm cũng không có mà ăn, em rất muốn ăn cơm."

Chu Thịnh cong khóe miệng, duỗi tay xoa đầu cô, ôm cô vào phòng tắm: "Ừ, anh đã nấu cơm rồi, nếu em muốn ăn chiên trứng thì trưa nay chúng ta ăn nhé."

Ánh mắt Bắc Bắc sáng lên, yêu cầu thêm với Chu Thịnh: "Em còn muốn ăn dưa muối nữa."

"Ừ, đều có."

Lúc này Bắc Bắc mới hài lòng đi đánh răng rửa mặt.

Chu Thịnh làm theo yêu cầu của Bắc Bắc, không chỉ có cơm chiên trứng cho cô, còn làm thêm một số đồ ăn đơn giản.

Trong khoảng thời gian này, tài nghệ nấu nướng của Chu Thịnh tiến bộ lên không ít, chỉ là cơm chiên trứng thôi mà Bắc Bắc thấy ngon đến khó cưỡng.

Cô suy nghĩ, rồi chạy về phòng lấy điện thoại chụp một tấm ảnh đăng lên Weibo.

Vừa rồi Bắc Bắc đã đọc tin nhắn Trần Tĩnh gửi tới, nghe nói là cô đã nổi tiếng hơn trước rồi, nhân cơ hội này đăng trạng thái lên giao lưu với fans.

Bắc Bắc không từ chối, chọn tấm ảnh vừa rồi thêm chút hiệu ứng rồi đăng lên Weibo.

@ Đồng Bắc Bắc: Thèm cơm chiên trứng ghê, ăn thôi. #Du hành cùng tôi#.

Weibo vừa đăng lên, phía dưới có không ít fans để lại bình luận, từ tối qua đến giờ fans của Bắc Bắc từ mấy chục vạn đã tăng lên hơn một trăm vạn rồi.

...

Fans của cô tăng rất nhiều, cho nên tương tác cũng rất lớn, tốc độ này khiến Trần Tĩnh không hiểu nổi, Bắc Bắc tham gia chương trình này quá đúng, thu hút được rất nhiều fans.

Bắc Bắc không có ý kiến nhìn số lượng người theo dõi của mình, quả thật tăng rất nhanh, cô vẫn chưa xem chương trình tối qua, cho nên cũng không biết tổ chương trình đã cắt ghép như thế nào.

"Anh có xem chương trình hôm qua không?" Bắc Bắc ăn cơm chiên trứng, ngon đến mức híp cả mắt.

Chu Thịnh gật đầu: "Có xem."

Bắc Bắc ngẩn người, nhìn biểu cảm của Chu Thịnh hơi nghi ngờ: "Sao anh lại có biểu cảm này, bộ chương trình đó khó coi lắm hả?"

"Không phải." Chu Thịnh ăn cơm với cô, suy nghĩ rồi nói: "Em chưa xem hotsearch à?"

"Chưa nha." Bắc Bắc tiếp tục ăn, vừa ăn vừa trả lời: "Em chỉ mới đăng Weibo, xem số lượng fans của mình thôi."

Nghe vậy Chu Thịnh liếc cô một cái, giọng nói hơi tủi thân: "Mọi người đều nói..... Em với Triệu Manh Manh là một đôi."

Bắc Bắc: "..." Cô chớp mắt ngạc nhiên nhìn Chu Thịnh, không biết nói gì: "Vì vậy mà anh tức giận hả?"

Cô nhìn biểu cảm của Chu Thịnh, bật cười thành tiếng, không cho Chu Thịnh mặt mũi: "Cái này không phải rất bình thường sao, em mới nghe Tĩnh tỷ nói em và Manh Manh xuất hiện CP có tên là Manh Bắc đúng không."

"Ừ." Chu Thịnh hừ lạnh: "Một đám fans không có mắt nhìn."

Bắc Bắc cong môi, bất lực với tính trẻ con của Chu Thịnh.

"Đó là fans nói, anh để ý làm gì."

"Nhìn chướng mắt."

Bắc Bắc khẽ cười, nhướng mày hỏi Chu Thịnh: "Ngày kia phim của em bắt đầu quảng bá, đến lúc đó không chừng fans sẽ ghép đôi với Tống Tuấn Phong, lúc đó anh sẽ làm gì đây?"

Nghe vậy, Chu Thịnh hít một hơi thật sâu, nhìn Bắc Bắc chằm chằm, buồn bã nói: "Ăn dưa muối đi."