Cho đến khi cô thấy hot search trên Weibo, Bắc Bắc mới biết Chu Thịnh đã làm gì.
Cô hơi khó tin nhìn anh, há miệng thở dốc hỏi: “Anh làm?”
“Ừ.”
“Chỉ vì cái tát kia sao?” Bắc Bắc nhẹ giọng hỏi, khi nói câu này cô không mang theo chút giọng điệu tức giận nào, cô chỉ muốn biết tại sao anh lại làm như vậy, trong ấn tượng của cô Chu Thịnh không phải người thích so đo như thế.
Nghe vậy, Chu Thịnh liếc mắt nhìn cô, “Cảm thấy anh làm vậy rất quá đáng?”
“Không có.” Cô nói thật.
Chu Thịnh cười khẽ, vươn tay xoa đầu cô nhỏ giọng trả lời: “Ừ, không khác là bao, ai dám bắt nạt vợ anh, anh sẽ trả thù hết.”
Bắc Bắc: “…. Nhưng đây không phải cách làm của anh.”
Chu Thịnh nhướng mày, khom lưng mỉm cười nhìn Bắc Bắc, cẩn thận dò hỏi: “Vậy trong mắt em anh là người như thế nào?”
Bắc Bắc ngây ngốc lắc đầu, “Em không biết.”
Quả thật cô không biết nên hình dung anh như thế nào, ấn tượng anh để lại cho cô khác những gì khi ở chung với nhau. Bắc Bắc biết, cô không nên tin vào những tin đồn ngoài kia mà nghi ngờ anh, cho nên Bắc Bắc cũng không dám nói mình hiểu Chu Thịnh bao nhiêu.
Bởi vì cô…. Thật sự chưa hiểu rõ về người đàn ông trước mặt này.
Chu Thịnh cong môi nhìn Bắc Bắc: “Đừng suy nghĩ nhiều, chuyện này không chỉ có mỗi cái tát của Trần Lam.”
“Vậy là?”
Chu Thịnh dừng một chút, cúi đầu nhìn cô: “Thật sự muốn biết à?”
Bắc Bắc trợn mắt nhìn anh: “Nếu không em cũng không hỏi.”
Chu Thịnh gật đầu suy nghĩ một lúc, cảm thấy nói cho Bắc Bắc cũng không sao, dù gì cũng phải nói để sau này cô chú ý hơn, đối với những chuyện này phải đề cao cảnh giác một chút.
“Trong tay cô ta có không ít hình ảnh chụp em.”
“Hả?” Bắc Bắc ngạc nhiên nhìn anh: “Ảnh của em, ảnh gì vậy?”
Chu Thịnh trực tiếp chuyển những thứ có trong máy tính Trần Lam đưa cho cô xem, trong đó Trần Lam có không ít tin tức về cô, đủ loại ảnh chụp, có ảnh Chu Thịnh gặp cô, còn có ảnh chụp ở trường học nói chuyện với bạn nam, và ảnh chụp cùng Lê Tiêu ở máy gắp thú bông, trong tay Trần Lam có những tấm ảnh thì cũng đã biết…. Tin tức lần trước của cô và Lê Tiêu không phải tự nhiên mà có.
Huống chi còn có ảnh đứng chung với Chu Thịnh, tuy anh không bị lộ mặt nhưng chiếc siêu xe kia lại rất rõ.
Còn về bạn học nam…. Chắc là Tôn Vệ, Bắc Bắc híp mắt nhớ lại bản thân bị chụp với Tôn Vệ khi nào, nhưng mà suy nghĩ nửa ngày cũng không nhớ ra.
Ngoài những thứ này ra, Trần Lam còn cố ý tìm vài người mình quen biết bên truyền thông tung mấy bức ảnh này ra ngoài, rồi bàn bạc với người đại diện mua thủy quân bôi nhọ Bắc Bắc, muốn bôi xấu cô một phen, những thủy quân lần trước bôi nhọ cô đều là do Trần Lam làm.
Xem xong Bắc Bắc trầm mặc.
Tuy cô vẫn luôn biết Trần Lam không thích mình, từ ánh mắt đầu tiên đã không thích cô rồi, nhưng cô không nghĩ đến mình bị người khác ghét như vậy.
Cô nhìn Chu Thịnh, không lâu sau mới hỏi: “Vậy sao anh lại biết được nhưng chuyện này?”
Chu Thịnh cười lạnh “Có tiền muốn biết gì mà chẳng được.”
Anh híp mắt nhìn mấy thứ kia lạnh lùng nói: “Dám tính kế người của anh, anh sẽ khiến cô ta sống không bằng chết.”
Bắc Bắc kinh ngạc nhìn Chu Thịnh.
Im lặng thật lâu Bắc Bắc mới duỗi tay chỉ vào tấm ảnh của mình và Tôn Vệ hỏi: “Anh không hỏi em chuyện này à?”
Chu Thịnh dừng một chút, “Anh biết người này, là bạn học của em.”
“Hả? Sao anh lại biết được?”
Chu Thịnh ho nhẹ, đối diện ánh mắt của Bắc Bắc nói: “Lúc em chuyển ngành, bạn học của em anh đều biết hết.”
Bắc Bắc: “….. Sao lại quen biết?”
“Anh nói với cô mình muốn xem ảnh chụp…. Rồi nhớ hết tất cả.”
Bắc Bắc: “…”
Cô kinh ngạc nhìn Chu Thịnh cảm thấy rất khó tin, không ngờ anh lại hành động như vậy…. Nhưng khi anh nói ra cô cảm thấy rất xúc động, anh bận rộn như thế nhưng vẫn bỏ chút thời gian nhớ hết tất cả bạn học của cô.
Bắc Bắc không biết nên nói thế nào với Chu Thịnh, cũng không biết nói chuyện gì với anh.
Cuối cùng Bắc Bắc chỉ vươn tay ôm Chu Thịnh nói: “Sao lại ngốc vậy hả?”
Thân hình Chu Thịnh cứng đờ, đảo khách thành chủ ôm cô vào ngực, hít một hơi thật sâu nói: “Em nói ai ngốc.”
“Ai trả lời thì là người đó.”
Chu Thịnh: “….” Thấy vợ ôm mình không buông tay, Chu tổng vô cùng ngạo kiều hừ một tiếng: “Thấy em ôm anh chặt như vậy, anh không so đo chuyện em nói anh ngốc nữa.”
Bắc Bắc bật cười, đưa tay đấm lưng anh, khẽ mắng: “Không đàng hoàng.”
Một lúc sau, Bắc Bắc nhịn không được hỏi tiếp chuyện của Trần Lam: “Vậy cô ta sẽ ra sao?”
“Còn như thế nào nữa, chắc là không thể đóng phim.”
Bắc Bắc hiễu rõ: “Vậy…”
“Còn muốn biết gì nữa hả?”
Bắc Bắc lắc đầu: “Không, cứ như vậy đi, em nghĩ sau này sẽ không thấy chị ta nữa.”
“Ừ, như vậy là tốt nhất.”
Lúc sau, Chu Thinh nhéo tai cô giáo huấn: “Lần sau ra ngoài nhớ chú ý đừng để bị chụp lén, biết không?”
“Biết rồi.”
Bắc Bắc nghĩ thôi đã thấy sợ, lỡ như chuyện này Chu Thịnh không biết, những bức ảnh của cô và mấy người đó được tung ra, lại bị thủy quân bôi nhọ, cô cũng tưởng tượng được dáng vẻ của mình lúc đó, chắc là…. Kết cục của cô còn thảm hơn Trần Lam.
Tuy nhiên…. Cô không thẹn với lương tâm.
Ở nhà tình cảm một lúc, Bắc Bắc và Chu Thịnh nắm tay nhau ra ngoài đi đến chỗ hẹn.
Địa điểm lần này là chỗ lúc trước, đối với chỗ hẹn của bạn Chu Thịnh cô cũng không có ý kiến gì, dù sao ở đây là an toàn nhất, có đầy đủ thức uống đồ ăn.
Bọn họ ở đại sảnh không lâu rồi đi lên lầu, Chu Thịnh muốn ở phòng bao.
Bóng đêm nồng đậm, ngoài cửa ánh đèn neon nhấp nháp.
Bắc Bắc và Chu Thịnh đến một lúc, đám Triệu Tử Dịch mới đến.
“Bắc Bắc!!”
Cửa vừa mở ra, Triệu Manh Manh đã chạy lại đây, chen vào giữa hai người, ôm chầm lấy Bắc Bắc, không sợ Chu Thịnh cọ tới cọ lui: “Lâu rồi mới gặp em, có nhớ chị không?”
Bắc Bắc mỉm cười, ôm lấy cô ấy: “Nhớ, chị mau ngồi đi.”
“Đến đây.”
Triệu Manh Manh ngòi xuống bên cạnh Bắc Bắc, hất cằm về phía Chu Thịnh hỏi: “Chu tổng, trừng mắt nhìn tôi làm gì.”
Chu Thịnh cười lạnh: “Cô ôm vợ của tôi, còn không cho tôi trừng cô à?”
Triệu Manh Manh câm nín, “Tôi là nữ.”
“Ừ, nam nữ đều không được.”
Bắc Bắc nén cười, nhìn thấy vẻ mặt của hai người vội vàng hào giải: “Không nói chuyện này nữa, chúng ta xem ăn cái gì đi.”
“Được, hôm nay Chu tổng mời khách đúng không, tôi muốn ăn món mắc nhất.”
Bắc Bắc: “…”
Chu Thịnh: “… Chọn đi.”
Triệu Manh Manh không khí khí gọi một đống đồ ăn, rồi đưa menu cho Bắc Bắc: “Em chọn đi.”
Bắc Bắc nhỏ giọng nói: “Những món chị gọi đã đủ cho năm người chúng ta rồi.”
Triệu Tử Dịch cười: “Để anh chọn, dù sao cũng không cần phải tiết kiệm tiền cho Chu tổng.”
Bọn họ gọi món xong, Triệu Manh Manh nói chuyện với Bắc Bắc: “Em xem Weibo chưa?” Là thành viên của hội nhiều chuyện, có lẽ chuyện này Triệu Manh Manh hóng từ đầu đến cuối.
Bắc Bắc gặt đầu: “Xem rồi.”
Triệu Manh Manh hất cằm, chỉ vào Chu Thịnh nói: “Là thủ đoạn của Chu tổng nhà em à.”
Bắc Bắc: “…. Sao chị biết?”
“Anh chị nói.” Triệu Manh Manh cười hì hì: “Chị cũng rất ghét Trần Lam.”
“Tại sao?” Trong ấn tượng của Bắc Bắc, hình như Triệu Manh Manh và Trần Lam không có quen biết.
“Quá giả tạo.” Triệu Manh Manh uống nước rồi nói: “Lúc trước chị với cô ta chung đoàn làm phim.”
“Rồi sao nữa?”
“Lúc đó chị là nữ chính, cô ta không dám đắc tội với chị, thế là đi khó dễ người khác, ỷ mình có người chống lưng, mỗi ngày đều châm chọc mải mai người khác, chị chịu không được nói với cô ta hai câu, kết quả cô ta nói với bên ngoài tính tình chị không tốt.” Càng nói càng tức giận, Triệu Manh Manh hít một hơi: “Em xem có quáng đáng không chứ.”
Bắc Bắc chớp mắt, nhỏ giọng thì thầm: “Tính chị không tốt thật mà.”
Triệu Manh Manh: “…” Câm nín, cô trừng mắt nhìn Bắc Bắc nghiến răng nghiến lợi nói: “Cô ta nói chị nghĩ mình là người nổi tiếng rồi thích làm gì thì làm, lúc đó chị còn không nổi nữa là.”
Đúng là trước kia Manh Manh ra mắt không lâu, không biết cơ duyên ở đâu mà được đóng vai nữ chính, mọi người đều cảm thấy cô ấy bối cảnh đằng sau nên không dám đắc tội, sau này mọi người có tìm hiểu sâu hơn những cũng không có tin tức gì.
Tin đồn vẫn chỉ là tin đồn, không ai có bằng chứng xác thực.
Bởi vì không được xác thực, cho nên có mấy người không sợ chết, khiêu khích cô ấy, gây khó dễ.
Bắc Bắc nghe Triệu Manh Manh nói chuyện của Trần Lam, bất tri bất giác xem nhẹ Chu Thịnh.
Hai người ghé đầu vào nhau nói chuyện không ngừng.
Ngô Mân thấy sắc mặt Chu Thịnh ngày ngày càng đen, khẽ cười: “Chu tổng đến đây uống ly rượu nào.”
Chu Thịnh nhấc mí mắt nhìn cậu ta, cầm ly rượu lên uống một hơi hết sạch.
Không lâu sau đồ ăn được mang lên, tuy rằng bọn họ mới tụ tập với nhau hai lần, nhưng cũng không thấy cảm thấy xa lạ, ngược lại rất tự nhiên.
Nguyên buổi tối, Bắc Bắc cảm thấy rất thoải mái.
Bạn bè và chồng đều ở bên cạnh cô, ăn cơm nói chuyện rất vui vẻ.
Ăn xong, Triệu Manh Manh hẹn Bắc Bắc sáng mai đi dạo phố mua chút đồ cho chuyến đi, dù sao buổi tối hôm đó mới bay, buổi chiều đến là được.
Bắc Bắc đồng ý, rồi tạm biệt Triệu Manh Manh.
—
“Rốt cuộc cũng để ý đến anh.”
Bắc Bắc đối với giọng điệu ai oán của Chu Thịnh dở khóc dở cười: “Em vẫn luôn để ý anh mà.”
Chu Thinh hừ lạnh, nắm tay Bắc Bắc thật chặt: “Tối nay em đều nói chuyện với Triệu Manh Manh.”
Bắc Bắc không nói gì, cô cũng không có phủ nhận chuyện này, chủ yếu là lo lắng cho buổi ghi hình, nên cô và Triệu Manh Manh nói không ngừng nghỉ.
Đột nhiên Chu Thịnh buông tay Bắc Bắc ra, đi về phía trước.
Bắc Bắc sửng sốt, vội vàng chạy theo hỏi: “Anh đi đâu vậy?”
“Anh muốn đi dạo.”
Buổi tối Chu Thịnh uống không ít rượu, lúc này bị gió thổi cảm thấy hơi chóng mặt.
Bắc Bắc: “…. Đi chỗ nào?”
Chu Thịnh không rõ lắm, nghe vậy thì thuận miệng nói: “Vợ ơi, chúng ta đi bộ về nhà đi.”
Bắc Bắc: “….”