Lưu đạo thích giữ những cảnh khó nhất quay cuối cùng. Mấy phân cảnh trước tuy quay không dễ dàng, nhưng tóm lại vẫn cảm thấy hài lòng.
Nói thật, xuyên suốt bộ phim Bắc Bắc chẳng diễn gì nhiều với Trần Lam, chỉ có hai cảnh đã quay xong từ đầu, còn những cảnh khác Bắc Bắc toàn đứng nhìn Trần Lam và Tống Tuấn Phong trêu đùa nhau, yên lặng ghen tuông, nhưng lúc đó đều bị ngăn cách một người.
Mà bây giờ..... Muốn cô diễn với Trần Lam, còn là cảnh đánh nhau, đúng là khó khăn.
“Lưu đạo, thật sự muốn chúng tôi đóng phim cùng nhau à?”
Lưu đạo nhướng mày, không thèm để ý nói: “Thẩm Thanh không phải còn chưa tới sao, trước tiên diễn với Trần Lam đi.” Lưu đạo không nghĩ nhiều, chuyện này trong đoàn phim vẫn thường gặp.
Nghe vậy, Bắc Bắc gật đầu suy nghĩ: “Được, vậy tôi đi tìm Trần Lam.”
“Ok, diễn một chút là được.”
“Vâng.”
Nếu Lưu đạo đã nói vậy, Bắc Bắc cũng không có lý do từ chói, cô nhìn Trần Lam ở đối diện, khẽ nói: “Đàn chị, phân cảnh của Thẩm Thanh tôi không quen, mong chị thứ lỗi.”
Trần Lam cong môi khẽ cười, “ Yên tâm.”
“Ừ.”
Phân cảnh này là của nữ hai và nữ ba, không thể không nói nhân vật của Trần Lam trong phim là một nhân vật xấu tính, nhân vật này ban đầu thích Thẩm Phi do Tống Tuấn Phong thủ vai, sau này, không biết biên kịch nghĩ gì, lại cho cô ta thích nam hai.... Nên bây giờ mới có cảnh hai người đánh nhau.
Bắc Bắc cảm thấy đau đầu, biên kịch hình như rất ghét nhân vật này. Cô dám khẳng định, đến khi chiếu cảnh này trên TV, nhân vật này sẽ bị mọi người mắng chửi.
- -
Sau tiếng hô của đạo diễn, Bắc Bắc và Trần Lam bắt đầu diễn.
Trần Lam đắc ý cười, thổi bộ móng tay mình vừa làm, thong thả kể chuyện tối hôm qua vừa làm tình cùng bạn trai.
Trên mặt Bắc Bắc đầy sự tức giận, từ không tin tới nghi ngờ, cho đến lúc.... Cô thấy dấu hôn trên cổ Trần Lam, theo kịch bản, tính cách của cô rất nóng nảy, không biết nhẫn nhịn, cho nên chuyện này đã chạm vào ranh giới của cô, không chút suy nghĩ, cô trực tiếp xông lên, muốn kéo cổ áo cô ta ra xem, có thật sự là dấu hôn hay không.
“A!”
“Cô nói cho tôi nghe, có phải hay không.....”
“Cô bị điên à, có phải bị bệnh không, dựa vào gì mà bắt tôi cởi quần áo.”
...
“Bốp” một tiếng, mọi người ở đây ngây người.
Bắc Bắc nhắm mắt, không phản ứng, cho đến khi tiếng của Lưu đạo vang lên, cô mới đưa tay sờ mặt mình, hơi nóng.
“Trần Lam, cô làm cái gì vậy! Kịch bản đâu bảo cô đánh người!”
Vẻ mặt Trần Lam mờ mịt, lại nhìn Bắc Bắc, sau đó rũ mắt nhìn bàn tay của mình, vội vàng xin lỗi: “Thật xin lỗi, Bắc Bắc tôi không cố ý, là do lúc này cô bảo cở quần áo, theo phản xạ muốn đẩy ra.... Không ngờ lại đánh cô, có phải tôi đánh hơi nặng không, thật xin lỗi, nếu không cô đánh lại tôi đi?”
Cô ta cẩn thận nhìn Bắc Bắc, hơi thấp thỏm, chỉ tiếc đôi mắt kia không hề có sự hối hận.
Tạm thời Bắc Bắc không muốn nghĩ có phải Trần Lam cố ý hay không, cô khựng lại, thấp giọng nói: “Tôi đi chườm mặt trước.”
Trần Lam không ngừng gạt đầu, mang theo tia xin lỗi nói: “Rất xin lỗi, nếu cô cảm thấy không thoải mái, có thể đánh lại tôi.”
Nghe vậy, Bắc Bắc duỗi tay cầm lấy viên đá Trần Tĩnh mới mang qua, hai mắt nhìn Trần Lam, dừng chút rồi nhấp môi: “Đàn chị, bất kể có phải chị cố ý hay không, tôi cũng sẽ không đánh lại, dù sao...” Bắc Bắc chớp mắt, cười nói: “Không phải chị cố ý, đúng không?”
Bắc Bắc nói một câu rất bình thường, nhưng lại khiến Trần Lam run lên, nhất thời không biết nên làm gì.
Cô ta há miệng thở dốc, gật đầu trả lời: “Đúng vậy, tôi không cố ý.”
Bắc Bắc mỉm cười, không nói nữa, qua bên kia chào đạo diễn, rồi đi với Trần Tĩnh vào phòng nghỉ ngơi, phòng này rất đơn sơ, chỉ có một cái ghế sô pha và cái bàn, có thể nghỉ ngơi một chút.
Đi vào Trần Tĩnh liền đóng cửa lại, quay đầu nhìn cô: “Cố ý à?”
Bắc Bắc lắc đầu: “Không biết.”
Cô cầm đá trong tay, cong môi nhìn Trần Tĩnh nói: “Đúng rồi em cũng thấy không sao cả, nhưng nếu như không phải cố ý.” Cô suuy nghĩ, nhìn Trần Tĩnh nói: “Vậy chắc chị ta còn chiêu gì đó.”
Đó cũng là lý do lúc nãy Bắc Bắc thử Trần Lam.
Cô biết Trần Lam không thích mình, còn nguyên nhân.... Nói không chừng là vì cô giữ vai chính, còn nếu không phải, cô cũng chẳng biết mình đắc tội gì với Trần Lam.
Trần Tĩnh thở dài, “Mau chườm đi, đừng để sưng lên.”
Bắc Bắc gật đầu: “Em biết rồi, chị yên tâm.”
Cô cười nói: “Lực không lớn lắm, nhưng em bị đánh đến chóng mặt luôn, không phản ứng được gì.”
Nghe vậy, Trần Tĩnh nhướng mày, liếc cô: “Em cũng không chú ý.”
Bắc Bắc bất lực nói: “Nhập vai, ai mà chú ý tới vậy.”
“Người khác.”
Bắc Bắc cười, ngước mắt nhìn Trần Tĩnh: “Không có chuyện gì, Tĩnh tỷ đừng tức giận, lát nữa em còn phải ra đóng phim.”
Trần Tĩnh chán ghét nhìn cô: “Được rồi.”
Bắc Bắc mỉm cười, đưa tay sờ gương mặt hơi sưng của mình. Không thể không nói, cái tát kia của Trần Lam, tuy lực tay không lớn, nhưng da cô không chịu nổi, một lúc đã sưng lên.
Mặt không thể hết sưng, chỉ có thể nhờ chuyên viên trang điểm che chắn một chút, cũng tiện đóng phim.
Buổi chiều quay khá thuận lợi, Trần Lam cũng qua đây rất nhiều lần, mỗi lần đến đều xin lỗi Bắc Bắc. Cô nghĩ, nếu Trần Lam không tới thường xuyên, có khả năng cô không thấy bực bội, nhưng cố tình.... Đến rất thường xuyên.
Cô mới diễn được chút, Trần Lam liền qua nói hai câu, cuối cùng Bắc Bắc không có kiên nhẫn, giọng điệu không thiện cảm nói: “Được rồi.”
Cô nhìn Trần Lam, nhíu mày nói: “Đàn chị, tôi cũng không có để bụng chuyện này, chị không cố ý, tôi cũng sẽ không chấp nhất với chị, không cần xin lỗi tôi, tôi muốn nghỉ ngơi có được không?”
Sắc mặt Trần Lam cứng đờ, kéo trợ lý rời đi.
Bắc Bắc hít sâu, bất lực xoa chân mày, cảm thất bực bội.
“Bắc Bắc.” Âm thanh sợ sệt của Thẩm Thanh vang lên.
Bắc Bắc ngẩn người, quay đầu lại: “Làm sao vậy?”
Thẩm Thanh dừng lại, đi đến bên cạnh Bắc Bắc, thất mặt cô vẫn sưng, buồn bã nói: “Xin lỗi.”
Bắc Bắc bật cười, vỗ cô ấy ngồi xuống ghế bên cạnh: “Ngồi đi, sao phải xin lỗi.”
Thẩm Thanh kéo góc áo, hơi xấu hổ nhìn cô: “Nếu không phải lúc nãy em đến trễ, Lưu đạo cũng không bắt chị diễn với Trần Lam, cũng sẽ không bị đánh.”
Nghe vậy, Bắc Bắc cho em ấy một ánh mắt khinh thường.
“Đây không phải lỗi của em, đừng nghĩ quá nhiều, bây giờ sưng, ngày mai sẽ hết.”
“Thật à?” Thẩm Thanh thấp thỏm nhìn cô.
Bắc Bắc cười, sờ đầu an ủi cô: “Thật sự, lát nữa em đóng phim cho tốt vào, tối nay em đóng máy rồi.”
Thẩm Thanh gật đầu: “Đúng vậy, sau này em không được gặp chị nữa rồi.”
Bắc Bắc cong môi: “Lúc đó em có thể gọi điện cho chị, nếu có thời gian chúng ta sẽ gặp mặt nhau đi chơi.”
“Được nha.” Thẩm Thanh vui mừng như một đứa trẻ.
Thực ra tuổi của Thẩm Thanh không xa Bắc Bắc lắm, nhưng nhìn rất đơn thuần, kiểu người ngốc ngốc đáng yêu, cô ấy rất thích Bắc Bắc, Bắc Bắc cũng vậy.
Có đôi khi Bắc Bắc cảm thấy, nếu không phải trên chứng minh thư của cô chỉ mới 20 tuổi, không chừng có rất nhiều người nghi ngờ... cô đã 30, đôi lúc nói chuyện lại rất trưởng thành.
Hai người ngồi nói chuyện với nhau một lúc, Thẩm Thanh phải đi đóng phim,, Bắc Bắc tiếp tục nghỉ ngơi.
Đến tối, cảnh diễn của Bắc Bắc không còn nhiều lắm là xong, sáng mai chỉ có hai cảnh nữa, còn tối nay là ngày đóng máy của Thẩm Thanh và Trần Lam.
- -
Bóng đêm dần buông xuống, cùng với cơn gió mùa hè, Bắc Bắc và Trần Tĩnh ở trên đường, chậm rãi về khách sạn.
“Lát nữa em có đến chỗ mẹ chồng không?”
Bắc Bắc ừ một tiếng, “Mã đạo đi rồi hả?”
Trần Tĩnh cười lạnh: “Đi rồi, nói là còn có chuyện phải làm.”
Bắc Bắc cười, nhìn Trần Tĩnh: “Cho nên Tĩnh tỷ, bây giờ đang tức giân sao?”
Trần Tĩnh nhướng mày, liếc mắt nhìn cô: “Không có.”
Chị ấy nhìn Bắc Bắc từ trên xuống dưới, trêu chọc nói: “Không giống như em và Chu tổng, suốt ngày anh anh em em, em nói xem mấy nay em diễn, Chu tổng đến đây mấy lần.”
Bắc Bắc: “...”
Nghẹn nửa ngày, cô cũng không thể phản bác lời của Trần Tĩnh, dù gì... Trần Tĩnh cũng không nói sai, quả thật Chu Thịnh đến đây rất nhiều lần.
- -
Hai người thong thả đi bộ từ phim trường về khách sạn.
Trước tiên Bắc Bắc về phòng của mình tắm rửa, tẩy trang rồi mới qua tìm mẹ Chu, lúc cô đên hai người đang xem phim truyền hình.
Nghe thấy âm thanh, Bắc Bắc nhướng mày nhìn hai người, không tin nói: “Bà nội, mẹ, hai người đang xem phim gì vậy?”
Mẹ Chu trong tay còn cầm điều khiển trong tay, nghe vậy trả lời: “Phim truyện cẩu huyết.”
Bắc Bắc: “Phim cẩu huyết?”
“Đúng vậy, chính là phim về mẹ chồng nàng dâu.”
Bắc Bắc: “.... À hay không mẹ.”
Mẹ Chu lắc đầu, không ngừng mắng chửi: “Không hay, cái bà mẹ đó quá xấu tính, thế mà lại đi giới thiệu cho con trai mình người phụ nữ khác, chuyện này mà có thể làm được, trách không được con dâu không muốn chung sống cùng.”
Bắc Bắc đứng một bên, nghe thấy những lời này không biết nói như thế nào.
Mẹ Chu mắng quá thâm rồi.
Lát sau, mẹ Chu với nhìn cô, cười tủm tỉm: “Cũng may mẹ không phải người độc ác, Bắc Bắc con đừng sợ.”
Bắc Bắc bật cười, cong môi nói: “Đương nhiên không rồi ạ.”
Mẹ Chu khựng lại, kinh ngạc nhìn mặt cô, “Mặt con sao vậy?”
Bởi vì đã tẩy trang, nên nhìn má trái của Bắc Bắc hơi sưng.
Mẹ Chu nhíu mày nhìn, duỗi tay chạm vào, Bắc Bắc chịu không được ‘a’ một tiếng, ban ngày bởi vì có lớp trang điểm che đi cũng không có thời gian giảm đau, cho nên gương mặt của Bắc Bắc lúc này hơi nghiêm trọng.
Bà nội Chu cũng nhíu mày, vội vàng hỏi: “Trong đoàn phim bị thương à?”
“Đúng ạ, do con không cẩn thận.”
Mẹ Chu lắc đầu nhìn Bắc Bắc, nói thẳng ra: “Không phải không cẩn thận, mà là có người đánh?”
Bắc Bắc khựng lại, không biết nói như thế nào.
Cuối cùng, cô chỉ nói là do lúc diễn, không cẩn thận bị đánh. Vừa dứt lời, sắc mặt mẹ Chu khó coi: “Đóng phim mà bị đánh đến như vậy sao?”
Bà nhíu mày nhìn Bắc Bắc: “Con nói cho mẹ biết, là ai đánh.”
“Hả?” bắc Bắc ngạc nhiên nhìn bà, vội vàng nói: “Mẹ, con không sao mà?
Mẹ Chu liếc cô: “Chuyện này mà không sao cái gì, mặt bị sưng như vậy, mẹ muốn hỏi Lưu đọa, tại sao lại để diễn viên bị đánh như thế!” Bà tức giận nói, muốn đem điện thoại ra gọi: “Mẹ phải gọi cho đạo diễn của con một chút, chuyện này rốt cuộc là thế nào.”
Bà nội Chu bên cạnh nói: “Mẹ đồng ý, gọi điện thoại hỏi thử đi.”
Bắc bắc không còn cách nào khác, để hai người không gọi điện thoại, cô đành nói ra việc mình diễn chung với Trần Lam.
Sau khi nghe xong, mẹ Chu vỗ bàn, nổi giận đùng đùng: “Cô ta có thù oán với con không?”
Bắc Bắc chần chừ rồi nói: “Không có.”
“Tên là gì?”
Bắc Bắc cả kinh, vội vàng nói: “Mẹ, chuyện này con có thể tự giải quyết.”
Cô hy vọng người của Chu gia sẽ không nhúng tay vào.
Cuối cùng, Bắc Bắc phải đảm bảo, mẹ Chu và bà nội mới tin là cô có thể tự giải quyết.
Tuy rằng mẹ Chu vẫn không tin Bắc Bắc có thể tự làm.
“Con có thể giải quyết chứ?”
“Vâng ạ.”
Mẹ Chu chần chờ, nhỏ giọng nói: “Nếu con không làm được, thì tìm A Thịnh, thằng bé yêu con như vậy, chắc chắn sẽ không để con bị bắt nạt.”
Bắc Bắc: “Dạ?”