Bọn chúng kêu oai oái, không có sức đứng lên.
Hai tên còn lại hú hồn hú vía, cũng nhanh chóng cầm tuýp sắt định lao về phía cô.
Nhưng lúc đó, cô đã lên ga và phóng vút đi chỉ phần lại chúng mùi khói bụi mịt mù.
‘Khụ khụ…’
“Khốn kiếp!”
Nghe tiếng xe cảnh sát, mấy tên đó đỡ nhau đứng lên sau đó vội vàng chạy trốn khỏi hiện trường, bỏ lại chiếc xe kia đã bị lật đổ.
Mấy người đi đường quay được cảnh này ngay tức khắc đã đăng lên mạng, cảm thán chủ nhân của chiếc xe Koenigsegg Regera đúng là dân chơi.
‘Bài học rút ra là đừng bao giờ thách thức người có tiền, một khi đã máu chiến thì chiếc xe hơn trăm tỏi cũng chỉ dùng để làm công cụ chiến đấu thôi.’
Tiêu đề bài viết này lập tức thu hút vô số người bình luận.
Có người nhanh chóng nhận ra đây là xe của Hàn gia.
Nhưng người ta lại soi ra được, trong xe chính là bóng dáng của một cô gái.
Cư dân mạng liên tục kéo nhau vào bàn tán ầm ĩ.
Ở gia đình nào đó, Hàn Thần vẫn đang tập trung nấu nướng.
Con trai ngồi ngoài lắp ghép mô hình.
Cảm giác yên bình ấm áp đến lạ.
Nhìn đồng hồ thấy đã muộn Hứa Đào Nhi vẫn chưa về, trước đó cô nói cô đi mua sắm nên anh cũng không điện thoại thúc giục cô.
Cho dù lòng anh cứ cồn cào nhớ nhung.
Điện thoại trên bàn chợt reo lên, Hàn Thần đi tới, nhấc máy.
Thư ký Lưu đầu bên kia giọng lo lắng hỏi:
“Phó Chủ tịch… Ngài đang ở đâu vậy?”
Hàn Thần hơi cau mày, đáp:
“Tôi ở nhà, có chuyện gì?”
Thư ký Lưu lập tức kể cho anh nghe:
“Có một tài khoản mạng xã hội đã đăng tải video xe Koenigsegg Regera của Ngài bị xã hội đen tấn công, bấy giờ mọi người trong công ty đều đang lo lắng cho Ngài…”
Khi bài viết bùng nổ sự bàn tán khủng khiếp, người người nhà nhà đã tag tên nhắc vào bình luận fanpage chính thức có tick xanh của tập đoàn Hàn Thị dưới bài viết đó.
Họ mong muốn tập đoàn Hàn Thị xác nhận tin tức này.
Đã có rất nhiều tòa soạn báo liên hệ với Hàn Thị để xác nhận tin tức và muốn thông tin độc quyền.
Thần sắc Hàn Thần đang từ ôn nhu tự nhiên chuyển lạnh.
Nghĩ đến xe đó giờ là Hứa Đào Nhi dùng… sắc mặt anh lập tức trở nên trắng bệch.
Trái tim đập nhanh bất thường khi lo sợ một điều không hay sẽ xảy đến với cô.
Thư ký Lưu gửi video cho anh, anh vừa ấn mở video lên thì bên ngoài căn biệt thự đã truyền đến âm thanh của chiếc xe quen thuộc.
Hàn Thần vội vã chạy ngay ra bên ngoài, Hàn Thần Minh đang ngồi chơi nghe thấy tiếng xe biết mẹ về nên cũng cùng anh chạy ra xem thử.
“Hàn Thần…”
Hứa Đào Nhi đỗ xe ngay bên trong sân, xuống xe, nước mắt ngắn nước mắt dài chạy nhanh về phía anh dù chân vẫn còn đang đi cao gót.
“Cẩn thận ngã…”
Hàn Thần lo lắng tột độ, anh ôm chầm lấy cô, liên tục hỏi cô có làm sao không? Cũng xem xét từ trên xuống dưới cô một lượt, ngoại trừ gương mặt khóc lóc thảm thiết ra thì chưa phát hiện chỗ nào có máu me.
Hàn Thần Minh ở bên cạnh cũng lo lắng ôm lấy chân mẹ.
“Mẹ ơi…”
Hứa Đào Nhi mếu máo nói với Hàn Thần:
“Em không sao… Nhưng mà… nhưng mà bọn chúng…”
Cô nấc nghẹn chỉ tay về phía chiếc xe:
“Bọn chúng dám đánh Koenigsegg Regera của em… em còn chưa đi được nổi hai tháng nữa mà huhu… Em không chịu đâu… đáng lý em nên đâm chết bọn khốn đó cho rồi…”
Hàn Thần nghe cô chửi thề lập tức che miệng cô:
“Còn có con trai ở đây đấy!”
Nói rồi anh quay sang Hàn Thần Minh đang không biết vì sao mẹ lại khóc, anh dặn thằng bé:
“Con vào nhà đi, mẹ con không sao, để ba sẽ dỗ dành mẹ con nhé!”
“Dạ…”
Hàn Thần Minh ngoan ngoãn nghe lời mà chạy vào trong.
Hàn Thần thấy vậy mới yên tâm nói với cô:
“Em có nhìn ra bọn chúng là ai không?”
“Em không, bọn chúng bịt mặt kín mít, em không thấy rõ.”
Cô vẫn còn rất xót cho em xe Koenigsegg Regera, trên đường về cô đã cố gắng kiềm chế nhưng về tới nơi thì nước mắt cứ thế ứa ra… Càng nghĩ càng tức.
Hàn Thần xoa xoa lưng an ủi:
“Không sao, không sao… để anh mua cho em xe mới nhé, xe đắt tiền hơn, xe đẹp hơn… nha.”
“Không muốn… em chỉ muốn Koenigsegg Regera thôi.”
“Vậy để anh sửa nó đi nhé!”
Cô như trẻ con ăn vạ không chịu:
“Sửa thì cũng là thay kính, thay gương… không còn bản nguyên vẹn nữa rồi huhu…”
“Hay là anh mua một em Koenigsegg Regera mới cho bảo bối được không?”
“Xe mới càng không có ý nghĩa như chiếc này á huhu…”
Hàn Thần hơi cảm thấy đau đầu vì không biết phải làm sao, vốn biết cô nắng mưa thất thường rất khó chiều rồi, nhưng thế này cũng thật là khiến anh bất ngờ.
“Vậy giờ em muốn thế nào? Làm sao để em không buồn, không khó chịu nữa?”
Hứa Đào Nhi thấy sắc mặt anh lo lắng, cô cũng cảm thấy mình đang hơi quá.
Nhưng cô không kiềm chế được, cảm giác món đồ mình rất rất thích, rất ý nghĩa với mình đột nhiên bị người ta phá hỏng… khó chịu vô cùng.
“Em không biết…”
Hàn Thần ôm cô đi vào trong nhà, chợt có suy nghĩ dỗ dành con trai còn dễ hơn là dỗ dành cô gấp bao nhiêu lần.
Biết cô không sao, anh mới yên tâm phần nào, còn chuyện khác có thể từ từ tính:
“Vậy vào nhà nghỉ ngơi ăn uống trước, sau đó anh và em sẽ cùng suy nghĩ xem nên làm thế nào nha…”
“Ưm…”
Hứa Đào Nhi theo cái ôm của anh đi vào trong.
Lúc ăn tối với cha con hai người cô đã không còn khóc nhưng gương mặt méo xị không vui.
Hàn Thần Minh lén hỏi bác Thần ở bên cạnh:
“Bác ơi… mẹ con bị sao vậy?”
Cậu bé vẫn chưa quen được việc phải gọi Hàn Thần là ba, cho nên vẫn quen miệng gọi là bác.
Hàn Thần dù hơi chút thất vọng vì điều đó, nhưng cũng không tỏ thái độ gì nhiều, anh nói với con:
“Xe bị hỏng nên mẹ con mới buồn đó.
Không sao đâu… mẹ sẽ vui lại nhanh thôi.”
“Em chẳng vui.”
Cô lẩm bẩm.
Ăn được một chút cô đã buông đũa trong tay, lưng tựa ra ghế, ngồi gác chân lên đùi anh, tay lướt điện thoại xem trong tâm thế chán nản.
Hàn Thần nhìn bàn chân trắng nõn của cô, sau đó lại đưa ánh mắt lên gương mặt xinh đẹp nhưng đang chán chường kia… anh đành thở dài bất lực.
Mặc kệ cô vậy, cô có sở thích lạ lùng như thế anh cũng không hiểu được đâu.
Anh vừa đặt tay vuốt v e chân cô, đột nhiên cô ngồi bật dậy, thu chân xuống đất tránh khỏi bàn tay anh như một cảm giác ghét bỏ.
“Cái gì thế này???”
Hứa Đào Nhi nâng màn hình cho anh xem, hóa ra là cô xem được video mình đâm mấy tên kia.
Hàn Thần Minh vừa nhướn nhướn người lên muốn xem cùng, đã bị Hàn Thần nhanh tay nhanh mắt che đi mắt cậu bé.
Anh đè nén cảm giác bị cô ghét bỏ trong lòng, dặn dò con trai:
“Ngoan ngoãn ăn đi con.
Chuyện người lớn không được hóng.
Sau này đủ tuổi, con muốn biết ba sẽ không ngăn con.”
Hàn Thần luôn dạy dỗ con cái theo cách của anh, và cách của anh rất đặc biệt, nghiễm nhiên khiến Hàn An Nhiên hay cả Hàn Thần Minh đều ngoan ngoãn nghe theo.
Hàn Thần Minh tự khắc cảm thấy lời anh rất đúng, lời của ba… à bác Thần là chân lý.
Cậu bé tiếp tục ăn uống không tò mò linh tinh nữa.
Hứa Đào Nhi nhớ ra còn con trai ở đây, cô đành bẽn lẽn thu lại điện thoại.
Vặn nhỏ âm thanh, vừa xem video vừa cảm thán:
“Ui, thế này… có ảnh hưởng đến anh không? Mọi người đều đang nhắc đến Hàn Thị…”
Cô vừa dứt lời, điện thoại của Hàn Thần vang lên.
Anh nhìn qua, thấy mẹ mình gọi tới thì đưa cho cô:
“Em nghe đi.”
Biết là Hàn phu nhân, Hứa Đào Nhi tự nhiên trở nên thỏ thẻ như gái mới về nhà chồng, hỏi anh:
“Sao lại đưa em?”
Hàn Thần thấy cô không nhận lấy, anh đành đẩy qua cho con trai:
“Con nghe điện thoại của bà nội nhé.
Bà có hỏi ba mẹ thì cứ bảo ba mẹ đang ăn cơm không tiện nghe…”
‘…’
Hứa Đào Nhi tròn mắt nhìn anh, cô nghĩ con trai cũng đang ăn, chắc là thằng bé tiện nghe!
Hàn Thần vẻ mặt tỉnh bơ, lần đầu có cớ trốn tránh mẹ, cảm giác thật khác biệt.
Hàn Thần Minh ngoan ngoãn nghe lời:
“Alo ạ…”
Hàn phu nhân đầu bên kia đang cuống quýt, nghe thấy giọng nói ngọt như mía của cháu trai, bà lập tức hạ giọng xuống:
“Ôi… Thần Minh hả con…”
“Dạ.”
“Ba con đâu rồi, cho bà gặp ba con đi.”
Hàn Thần Minh nhìn qua ba và mẹ đang giả bộ ăn cơm, mắt liên tục nháy nháy chớp chớp với cậu bé.
Cậu bé chỉ đành trả lời:
“Ba đang ăn cơm không tiện nghe máy ạ.”
Hàn phu nhân hơi bất ngờ vì câu trả lời này, bà lại hỏi:
“Thế mẹ con đâu rồi?”
Hàn Thần Minh lặp lại một lần:
“Mẹ con đang ăn cơm, không tiện nghe máy ạ.”
‘…’
Thế thì bà đã biết cháu trai đang bị hai con người kia dạy nói hươu nói vượn rồi đó.
Vì Hàn Thần Minh không chịu chuyển máy, sau đấy, bà chỉ đành trò chuyện với nhóc con.
Được cái dạo này hay gặp cháu trai nên tình cảm hai bà cháu cũng đi lên nhiều.
Bà vui vẻ lắm.
Lúc chuẩn bị tắt điện thoại, Hàn phu nhân còn dặn Hàn Thần Minh:
“Bảo bối cuối tuần này về Hàn gia chơi với bà nội nha con, bà nội nhớ con quá!”
Hàn Thần Minh suy nghĩ một chút, sau đó dõng dạc trả lời:
“Cuối tuần này con muốn về bà ngoại rồi ạ.”
Hàn phu nhân hơi ngừng lại, trong lòng quả nhiên đã nồng nặc vị chua do ghen tị.
Nhưng rồi bà chợt nghĩ đây cũng là cái giá mà Hàn gia phải trả cho năm năm bỏ bê con cháu của mình…
Bà cười cưng chiều nói với cháu trai:
“Thế thì bà sẽ qua bà ngoại con, cùng con và bà ngoại chơi nhé… Dạo này có mấy cửa hàng quần áo cho trẻ đẹp lắm, ba người chúng ta sẽ cùng đi shopping con nhá!”
“Vâng ạ.”.