Chồng Của Tiểu Tam Là Chồng Tôi

Chương 87: 87: Mẹ Lạnh Nhạt Với Con





Bệnh viện Quân đội Trung Ương thành phố H.
Hàn Thần là người đầu tiên xuất hiện tại bệnh viện, anh chạy về phía phòng cấp cứu, muốn lao vào bên trong nhưng bị Bạch Đô ngăn lại.
“Hàn thiếu, không được đâu…”
Hàn Thần đã biết mọi chuyện qua báo cáo của thư ký Lưu, nhưng không biết rốt cuộc Tần Dịch Phong đã nói gì đến mức cô ngất đi như vậy.

Anh càng nghĩ càng không kiềm chế được lửa giận, liên tục đấm vào tường trút giận…
Bạch Đô và thư ký Lưu mãi mới ngăn được anh, lúc đó trên tay anh đã xuất hiện vết máu đỏ rực.

Bọn họ khiếp sợ đứng bên cạnh nhìn chăm chăm vào anh.
“Khốn kiếp…”
Hàn Thần chỉ hận không thể gi3t chết Tần Dịch Phong ngay lúc này.
“A Thần…”
“Bác Thần ơi…”
Nghe tiếng gọi, Hàn Thần đưa mắt nhìn qua thấy là Hứa phu nhân đang dắt tay Tần Minh chạy tới.

Nhìn bác gái và con trai đôi mắt đã đỏ hoe, anh vội thu lại bộ dạng hung tợn của mình, đỡ rồi bế ôm Tần Minh lên.
“Sao rồi con ơi, con bé sao rồi?”
Hứa phu nhân gặng hỏi.
Anh khẽ lắc đầu:
“Con cũng vừa mới tới.”
Hứa phu nhân thấy sắc mặt anh rất tệ, nên không động chạm đến anh nữa, bà nhìn thấy Bạch Đô thì chạy tới hỏi rõ ngọn ngành mọi chuyện.

Bạch Đô cũng chỉ đành kể lại sự thật.

Lúc Tần Dịch Phong nói chuyện với Hứa Đào Nhi anh ấy quả thực không nghe rõ cô và hắn ta đã nói cái gì.
Một bên này, Tần Minh được Hàn Thần bế lên.

Cậu bé nhìn thấy tay bác Thần có máu, nước mắt bấy giờ kiềm chế không được nữa mà chảy xuống.
“Bác ơi, tay bác có máu kìa… bác có sao không?”
Hứa phu nhân nghe thấy thế thì nhìn qua, sau đó bà giật mình thảng thốt:
“Ôi A Thần, tay con sao nhiều máu quá… Mau gọi y tá đi…”
“Con không sao.”

Anh nói thế nhưng Hứa phu nhân vẫn không yên tâm, nhìn thấy có y tá đi qua, bà đã gọi đối phương lại rồi phó thác cho Tần Minh ‘dẫn’ bác Thần đi băng bó ngay.
Hàn Thần không chịu, nhưng vì sức ép của ‘mẹ vợ tương lai’ và con trai, cho nên anh chỉ đành theo cái dắt tay của Tần Minh mà đi băng bó.

Tần Minh như ông cụ non, rõ ràng đã khóc nhưng khi anh lau nước mắt cho thằng bé, thằng bé lại nói không sao.

Còn động viên anh cố gắng.
Nhóc con rất thương mẹ, đã vậy giờ còn bị nặng lòng thêm một người bác này nữa.

Thật sự là ‘gánh nặng’ lớn đối với một đứa nhóc sắp lên sáu tuổi rồi.
Sau khi y tá băng bó cho anh, muốn nói chuyện nhưng thấy sắc mặt anh căng thẳng thì chỉ đành đưa lọ thuốc bôi ngoài da cho Tần Minh, dặn dò:
“Con cầm cái này cho ba con nhé, tối nhớ dặn ba phải vệ sinh vết thương và bôi thuốc đầy đủ nếu không sẽ bị nhiễm trùng và bị nặng hơn đó.”
Tần Minh ngơ ngác, nhưng cô y tá đã dúi túi thuốc nhỏ cho cậu nhóc cầm.

Cậu nhóc đành ngoan ngoãn đáp ‘vâng ạ’ rồi chạy về phía anh.

Anh muốn bế con lên, nhưng thằng bé không chịu vì sợ anh đau tay.
Anh nói:
“Vết thương nhỏ thôi, ba vẫn ôm con được.”
Lại là ‘ba’…
Tần Minh không chịu, nhưng vì thương anh đang bị đau nên không bắt bẻ anh nữa.

Để mặt bác Thần bế mình lên, quay trở lại chỗ của mẹ.

Hai người đi mất nửa tiếng, thì lúc này, Hứa Đào Nhi đã được chuyển về phòng bệnh VIP.
Bác sĩ nói cô chỉ là do quá sốc và khóc nhiều không kiểm soát nên mới kiệt sức mà ngất đi, cố gắng để cô ổn định lại tâm trạng, ăn uống đầy đủ là được rồi.

Quan trọng là cô có tiểu sử từng mắc bệnh trầm cảm, thì hạn chế nhất có thể việc cô bị tái lại, nếu không sẽ rất nguy hiểm.
Mọi người ngồi ở trong phòng bệnh, sắc mặt ai cũng nặng nề, không ai nói với ai câu nào, yên tĩnh đến đáng sợ.

Hàn Thần và Tần Minh ngồi ngay bên cạnh giường, chăm chú theo dõi cô.

Còn mẹ cô và Bạch Đô thì ngồi ở ghế sô pha trong phòng bệnh.

Trước kia, Bạch Đô luôn lo lắng Hứa Đào Nhi bị người đàn ông này kiểm soát, nhưng hiện tại, chính anh ấy mới là người không chịu được áp lực mà đang bị đối phương ‘kiểm soát’ đây.

Tuy nhiên, trải qua một thời gian, anh càng nhận ra vị thiếu gia cao cao tại thượng này thực sự có tâm tư tình cảm chân chính đối với Hứa Đào Nhi.

Nhìn cách người ta hành xử, nhìn phản ứng khi Hàn Thần lo lắng cho cô, Bạch Đô cuối cùng cũng yên tâm để Hứa Đào Nhi ở với người ta.
Chởm tối, Hứa phu nhân nhận được điện thoại của chồng nên ra ngoài nói chuyện.

Chuyện con gái bị ngất, cả gia đình thống nhất không nói cho ba chồng của bà biết, tránh việc ông tức giận ảnh hưởng đến sức khỏe.
“Ừm, con bé vẫn chưa tỉnh… Có A Thần ở đây rồi… Tôi biết rồi, vậy để tôi nói chuyện với A Thần…”
Hứa phu nhân tắt điện thoại, vào trong nói chuyện với Hàn Thần.
“Bác phải về, tránh việc ông nội con bé lo lắng, ở đây nhờ con và Bạch Đô.

Có gì tranh thủ tối đợi ông ngủ rồi bác ghé qua nha.”
“Vâng, bác cứ nghỉ ngơi.

Ở đây có con rồi.”
Hứa phu nhân gật đầu, quay sang nói với Tần Minh:
“Bảo bối, con về với bà nào.”
Tần Minh một mực lắc đầu không chịu, cậu bé muốn ở đây với mẹ, đợi mẹ tỉnh.
Hứa phu nhân thuyết phục cậu nhóc:
“Về với bà không cụ cố lại lo lắng…”
Thấy bà ngoại định bế mình, Tần Minh bám vội vào cánh tay bác Thần, nấp ra đằng sau anh:
“Con không muốn về đâu, con muốn ở đây với mẹ cơ huhu…”.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.

Vườn Bách Thảo
2.

Phong Tổng: Sủng Thê Trọn Kiếp

3.

Bông Hồng Cuối Cùng
4.

Ánh Trăng Nơi Thiên Đường
=====================================
Hàn Thần thấy con trai lại tiếp tục khóc nấc lên, sợ ảnh hưởng đến Hứa Đào Nhi đang ngủ, anh đã ôm lấy thằng bé rồi nói với Hứa phu nhân:
“Không sao đâu bác, chút nữa con sẽ gọi điện thoại cho ông nội, xin ông cho thằng bé qua nhà con ở mấy hôm…”
Cái cớ này thật hợp lý.
Bà đành thuận theo hai người, sau khi dặn dò thêm mấy câu với hai người, bà lại kéo Bạch Đô ra ngoài nói chuyện một lúc rồi mới rời đi.
Trong căn phòng chỉ còn lại hai cha con anh và cô, một gia đình thật sự nhưng không có trên danh nghĩa, không có trong giấy tờ pháp luật.

Anh ôm Tần Minh ở trong lòng, cằm tựa khẽ trên mái tóc ngắn của con trai, lặng lẽ ngắm nhìn cô gái đang say giấc ngủ.
“Con có muốn về ở với ba không? Chúng ta sẽ sớm trở thành một gia đình ba người thật hạnh phúc…”
Bàn tay nhỏ của Tần Minh nắm lấy bàn tay trắng trẻo của mẹ, không biết nghĩ ngợi điều gì mà mãi thật lâu sau mới bẽn lẽn gật đầu.
Hàn Thần hôn lên mái tóc con, trong lòng vui sướng, nói:
“Ba thật hy vọng ngày ấy sẽ đến nhanh với chúng ta…”
Thật hy vọng cô có thể chấp thuận cùng về ở với anh… Anh vẫn luôn chờ đợi một cái gật đầu từ cô.

Lúc Hứa Đào Nhi tỉnh lại, nhìn thấy Tần Minh ngồi trên giường bệnh ngay bên cạnh mình, sắc mặt cô sững lại như thể đang nhớ lại những gì đã xảy ra trước đó.

Tần Minh nhìn thấy cô đã tỉnh, cậu bé reo lên mừng rỡ rồi sà vào lòng cô.
“Mẹ ơi… mẹ tỉnh rồi…”
Khác với sự mong chờ của cậu bé, mẹ cậu bé chỉ lạnh lùng làm thinh như vậy chứ không hề có phản ứng gì với cậu.

Tần Minh gương mặt lo lắng:
“Mẹ ơi… mẹ sao vậy?”
Cô không trả lời.
Tần Minh chưa bao giờ thấy mẹ có thái độ lạnh nhạt với mình như thế, đôi mắt non nớt đã khô giờ lại bắt đầu rưng rưng, không biết phải làm sao.
Đúng lúc Hàn Thần vừa đi mua đồ ăn tối cho mấy người trở về, cậu nhóc lập tức mếu máo hướng về phía anh như đang tìm sự trợ giúp:
“Bác ơi… mẹ con…”
Anh đặt vội đồ ăn xuống bên bàn, tiến tới bên cạnh giường cô.

Nhìn thấy cô đã tỉnh, anh lập tức nhấn chuông báo gọi bác sĩ đến kiểm tra lại một lượt cho cô.

Thấy bác sĩ nói không sao, anh mới an tâm hơn một chút.

Anh bế Tần Minh ra bên bàn ghế sô pha, dỗ dành nhóc con:
“Đừng lo lắng, mẹ con đang bệnh mà, nên cô ấy không muốn nói chuyện cũng phải thôi.

Ta mua đồ ăn cho con, con ngồi ăn trước, ngoan ngoãn đợi mẹ bình tĩnh lại, được chứ?”
Tần Minh chỉ biết gật đầu chứ sao, cậu bé ngoan ngoãn nhận lấy đồ ăn mà bác Thần mua cho, cẩn thận ăn uống không muốn để mẹ phiền lòng.
Hàn Thần không phải không nhận ra ánh mắt tuyệt vọng của Hứa Đào Nhi hướng về phía con trai.

Cô lúc nãy đã được anh đỡ ngồi dậy, cả người tựa vào thành giường bệnh, đôi mắt nhìn Tần Minh lúc này chợt ngấn nước.
Cô quay mặt đi, nhìn ra bầu trời đêm bên ngoài khung cửa kính của bệnh viện, giọt nước mắt lăn dài xuống đôi gò má.

Cô nâng đôi bàn tay đang được truyền dịch, cảm giác thật hèn mọn lau đi giọt nước mắt của chính mình.
Hàn Thần lấy khăn giấy mềm, nhẹ nhàng giúp cô.

Anh thấp giọng nói:
“Đừng ma sát mạnh, để anh giúp em.”
Hứa Đào Nhi nghe anh, để mặc anh giúp mình.
Anh không vội hỏi nguyên do cô lạnh nhạt với con, chỉ lặng lẽ lấy cháo rồi đút cho cô ăn.

Cô không hề càn quấy hay phản kháng, chấp thuận như một cái máy, càng khiến anh đau lòng.
“Mẹ… Bác ơi, con ăn xong rồi ạ.”
Tần Minh định gọi mẹ, nhưng đã kịp chuyển sang gọi bác.

Hàn Thần không cần nhắc thì con trai đã tự xếp gọn đồ đạc vào, sau đó ngồi ngoan trên ghế sô pha chờ anh ‘chỉ đạo’.
Anh gọi:
“Con lại đây.”
Tần Minh thật nhẹ chân đi tới.

Gương mặt lo lắng thấy tội.
Anh xoa đầu con:
“Ngồi nghỉ một chút, đợi mẹ con ăn xong đã.”
“Vâng ạ.”
Hứa Đào Nhi ra hiệu cho Tần Minh lên giường ngồi cạnh mình, Tần Minh thấy mẹ không bài xích mình nữa thì mừng lắm nhưng không dám thả lỏng, được bác Thần bế lên giường, cậu nhóc thật cẩn thận mò mẫm tới bên cạnh mẹ.
“Mẹ…”
Tần Minh bẽn lẽn gọi một tiếng.

Cậu bé nắm lấy tay cô, nở nụ cười thật ngốc nghếch đến đáng thương..